Archive | 19.02.2015

Trọng sinh trở thành tình địch thê – Chương 18

Chương 18:

Chuyển ngữ: Skellig

Edit: Bồng Bồng

Thẳng đến khi ngồi trên xe, Tô Giản vẫn cảm giác như mình đang nằm mơ.

Sống lại biến thành con gái trở thành vợ của tử tình địch cũng thôi đi, thế mà hiện tại còn phải trình diễn hào môn ân oán đại chiến mẹ chồng nàng dâu, mấy chuyện huyên náo tràn đầy cẩu huyết vận mệnh đến cùng là chuyện quái gì vậy! Hắn đường đường một đại trượng phu, vì cái gì sẽ tham dự mấy cái tình tiết kỳ lạ như thế a! An Dĩ Trạch ngươi đang ở đâu? Mau trở về cho ta!

Tô Giản nhìn thấy phong cảnh bên ngoài xe từ nhà cao tầng biến thành màu xanh lá của núi rừng rồi lại biến thành hoa văn của cổng biệt thự.

Cánh cổng mở ra, xe lại chạy một lát, người mặc tây trang lúc trước chuẩn bị xe lăn sau đó lại đây mở cửa xe cho hắn: “Thiếu nãi nãi, đã đến nơi rồi.”

Tô Giản xuống xe, tự mình nhảy đến trên xe lăn ngồi xuống, giương đầu nhìn quanh bốn phía.

Toà biệt thự này nằm ở thoai thoải lưng chừng núi a! Nhìn vẻ ngoài xa hoa khí phái này, hoa viên rộng lớn này, những kẻ có tiền này đúng là đáng chết mà!

Đem Tô Giản đưa đến phòng khách ở lầu một, nhóm người mặc tây trang liền rút đi. Tô Giản cả người cảnh giác, đề phòng một phút đồng hồ, hai phút, ba phút… N phút, Tô Giản vẫn không có nhìn thấy đối tượng hắn đang đề phòng.

Quên ư?

Người đâu? Mọi người đều đi đâu cả rồi? Dung ma ma của hắn ở nơi nào? Làm gì mà la hét nửa ngày như vậy cũng không có ai trả lời hắn một tiếng?

Tô Giản ngay từ đầu còn yên lặng chờ đợi, nhưng mà đợi cả buổi vẫn y như cũ không thấy một bóng người liền cảm thấy có chút kỳ quái. Sự khẩn trương thấp thỏm ban đầu dần dần hạ xuống, hắn từ từ bình tĩnh lại rồi cảm thấy nhàm chán, thậm chí dứt khoát đứng lên đi xung quanh tham quan.

Biệt thự quý tộc a, cả đời này hắn chỉ mới được nhìn thấy nó trên TV mà thôi!

Tô Giản hiếu kỳ đi chung quanh xem xét, hoàn toàn quên đi nỗi thấp thỏm lo âu lúc trước. Tham quan xung quanh cảm thấy đã mỹ mãn, Tô Giản cũng cảm thấy có chút mệt mỏi, nhìn bộ ghế sô pha ở giữa phòng có vẻ thoải mái, Tô Giản quả thực không khách khí trèo lên đó ngồi. Lẳng lặng ngồi yên ổn trong chốc lát thì hậu quả thức đêm xem phim bắt đầu phát tác, hắn mệt rã rời chậm rãi đóng mí mắt hoàn toàn không thể kiên trì thêm, cuối cùng nằm trên sô pha ngủ quên mất.

Cảm giác có người tới lay lay cánh tay khiến hắn tỉnh lại.

“Dậy dậy! Ngươi đứng lên cho ta!”

Tô Giản mở mắt ra, chỉ thấy trước mắt một người phụ nữ trung niên không biết xuất hiện từ khi nào, nhìn trang phục, ngược lại là rất ưu nhã quý phái, nhưng mà sắc mặt lại không được thân thiện cho lắm.

Tô Giản nhu nhu mắt, ngồi dậy nheo mắt đánh giá chung quanh một chút, ký ức lúc trước chậm rãi trở lại, lại xem xét vị phu nhân trung niên ở trước mặt, hai mắt bỗng nhiên mở to, giật mình bừng tỉnh: Vị này chẳng lẽ chính là Dung ma ma?

Trong lòng Tô Giản nhất thời rùng mình, cẩn thận đánh giá địch nhân. Phải nói mẹ của An Dĩ Trạch có bộ dạng rất dễ nhìn a, khi còn trẻ nhất định là đại mỹ nhân thì hiện tại mới ưa nhìn như trước kia, hoàn toàn không giống với một bà mẹ đã có đứa con ba mươi tuổi, việc bảo dưỡng này chắc phải tốn rất nhiều công sức và tiền bạc a!

An mẫu thấy hắn cứ nhìn chằm chằm mình một cách vô lễ nhất thời trừng mắt: “Ngươi nhìn cái gì?”

Tô Giản thật thà nói: “Bá mẫu có bộ dáng thật xinh đẹp, hơn nữa trông còn rất trẻ.”

Khóe miệng An mẫu hơi hơi cong lên lại lập tức che dấu, lạnh giọng nói: “Bá mẫu? Hừ!”

Tô Giản lúc này mới nghĩ tới hắn cùng An Dĩ Trạch đã kết hôn, cách xưng hô tự nhiên phải sửa lại, vì thế bận rộn kêu lên: “Dạ, mẹ…” An Dĩ Trạch ngươi nợ ta nhiều lắm đó!

An mẫu trừng mắt nói: “Ngươi làm sao có thể cứ như vậy mà ngủ? Còn có lễ phép hay không?”

Tô Giản cười bồi: “Dạ chờ có hơi lâu, cho nên con liền không cẩn thận ngủ quên mất.”

Tô Giản tóm lược lại hoàn toàn không có ý tứ oán hận nào, ai ngờ An mẫu vừa nghe mặt lại càng trầm xuống: “Ngươi đây là đang thầm oán ta?”

“Không có không có!” Tô Giản cười làm lành, “Hoàn toàn không có !”

“Nói xạo!” An mẫu hùng hổ, “Ngươi đúng là có!”

Tô Giản im lặng. Luận về sức cãi nhau, obasan (tiếng Nhật là cô, bác í) tuyệt đối là đứng đầu, hắn tự nguyện chịu thua.

Kết quả An mẫu vừa thấy hắn không nói lời nào, ngược lại càng thêm tức giận: “Hừ! Một chút gia giáo đều không có!”

Cái này đề cập đến tôn nghiêm của cha mẹ, Tô Giản lười tranh luận vì thế hắn thầm nhủ: “Chuyện này ta nhịn.”

An mẫu sửng sốt, dường như không biết nên dạy dỗ như thế nào, hầm hầm hừ hừ một hồi lâu rồi bỗng nhiên chỉ vào mũi Tô Giản nói: “Ta một điểm đều không thích ngươi!”

Tô Giản ngoan ngoãn đáp lại: “Dạ.”

An mẫu cả giận nói: “Ngươi cùng Tiểu Trạch kết hôn căn bản không thông qua sự đồng ý của ta!”

Bắt tay! Cũng không thông qua sự đồng ý của ta oa oa! Tô Giản trong lòng yên lặng rơi lệ, thở dài bật thốt lên lời: “Ván đã đóng thuyền, có khóc cũng không làm được gì?”

“Ngươi!” An mẫu bị tức nghẹn lại không có lời nào để nói, ổn định lại hình tượng một lúc lâu rồi ngồi vào trên sô pha chỗ đối diện với Tô Giản, hất cằm khinh miệt nói: “Nói đi, ngươi muốn bao nhiêu tiền mới bằng lòng buông tha cho con trai ta?”

Gì? Tô Giản chớp mắt mấy cái, này chẳng lẽ chính là dùng tiền để mua tình yêu trong truyền thuyết, đại bổng đánh uyên ương sao? Nghĩ lại chuyện cẩu huyết như vậy thì tình tiết kinh điển loại này quả nhiên là không thể thiếu a! Tô Giản hai mắt sáng lên, hưng phấn nói: “Để con suy nghĩ đã!”

An mẫu nhất thời giận tím mặt: “Ngươi, ngươi là đồ nữ nhân dung tục! Một chút tiền thế mà lại có thể mua chuộc được ngươi!”

Tô Giản có chút theo không kịp logic của nàng, thành thật nói: “Một chút tiền hình như vẫn không đủ đâu ạ.”

An mẫu: “…”

Tô Giản vô tội nói: “Hơn nữa rõ ràng mẹ là người đề cập đến tiền trước…”

An mẫu tức giận đến thở hồng hộc: “Ngươi! Ngươi là cái đồ nữ nhân không có gia giáo, cũng dám nói chuyện với trưởng bối như vậy sao? Ngươi có biết cái gì gọi là tôn trọng hay không! Còn có, ngươi nói chuyện với ta thế mà lại không đứng lên!”

Tô Giản giải thích nói: “Chân con hiện tại bị gãy.”

An mẫu cả giận nói: “Há, ngươi là đang muốn ám chỉ ta không tôn trọng người tàn tật sao?”

Tô Giản nói tóm gọn không có ý gì khác, nghe vậy ngược lại là lo nghĩ đến hoảng loạn đáp: “Vâng.”

An mẫu: “…”

.

Mẹ chồng nàng dâu lần đầu giao chiến, lấy kết quả Dung ma ma thở phì phì phất tay áo đi lên lầu mà chấm dứt.

Tô Giản cào cào tóc, bỗng nhiên cảm thấy Dung ma ma tựa hồ cũng không đáng sợ như trong tưởng tượng.

Thấy An mẫu không hề để ý tới mình nữa, Tô Giản tự cho rằng mình có lẽ đã được tha, ai ngờ đẩy xe lăn đi đến cửa, lại bị quản gia canh giữ ở ngoài cửa báo cho biết, hắn không được rời khỏi đây.

Dung ma ma đây là… Muốn giam lỏng hắn?

Mặc dù có chút kinh ngạc, nhưng Tô Giản rốt cuộc cũng không cảm thấy khẩn trương. Nếu tạm thời không thể rời đi, vậy liền đi dạo chung quanh một chút vậy, dù sao hắn cũng đã ngủ một giấc, tinh thần đang rất phấn chấn.

Vì thế Tô Giản đẩy xe lăn đi dạo chung quanh một phen.

Đi dạo trong chốc lát bỗng nhiên cảm giác có chút đói bụng, vì thế Tô Giản giữ chặt quản gia hỏi: “Xin hỏi, tôi có hơi chút đói bụng, có thể mang cho tôi một ít thức ăn được không?”

Quản gia hiển nhiên là bị An mẫu dặn dò riêng qua nên không có lập tức đáp ứng hắn, chỉ nói: “Vậy… Xin cô chờ một lát để tôi đi xin chỉ thị của phu nhân trước đã.”

Tô Giản gật đầu. Quản gia đi một lát liền trở lại, kết quả được một chỉ thị là: Không cho phép mang thức ăn cho tiểu hồ ly tinh ăn!

Quản gia đầy mặt xin lỗi.

Tô Giản cười cười: “Không sao mà.” Trong lòng lại cân nhắc: Dung ma ma đây là muốn hắn bị đói chết?

Lắc lắc đầu, Tô Giản bắt đầu cân nhắc. Hắn cũng không muốn cùng Dung ma ma làm rối tung mọi chuyện lên, bất quá, giải quyết cái bụng đói càng là chuyện quan trọng nhất, dù có thế nào hắn cũng phải tìm đồ ăn điền đầy cái bụng đói.

Tô Giản nghĩ nghĩ rồi hỏi cô hầu gái vừa mới tình cờ đi ngang qua một chút, sau đó đi tới phòng bếp.

Phòng bếp An gia diện tích rộng lớn mà hầu hết là nguyên liệu nấu ăn, Tô Giản rất là hài lòng. Đón ánh mắt kinh ngạc của đầu bếp, Tô Giản nói: “Không có gì đâu, tôi biết mệnh lệnh của phu nhân, các người không cần phải bận tâm về tôi, tôi chỉ muốn vài thứ là được.”

Nhờ đầu bếp giúp hắn đưa đến một cái tạp dề, tìm đủ các nguyên liệu nấu ăn mình muốn, Tô Giản bắt đầu tự mình động thủ cơm no áo ấm.

Đầu bếp ở một bên: “Thiếu nãi nãi, người…”

Tô Giản mỉm cười nói: “Phu nhân chỉ nói không cho ta ăn, cũng đâu có nói ta không thể tự mình làm đồ ăn?”

Đầu bếp chần chờ gật gật đầu.

Tô Giản cười nói: “Ở đây có cần phải búi tóc lên không?”

“Nhưng mà thiếu nãi nãi, chân của người…”

“Không có sao hết, tôi đã sớm quen rồi!”

Ý tứ của Tô Giản là lúc trước ở nhà tự mình làm cơm đã quen rồi, nghe vào trong tai đầu bếp lại thành con gái nhà lành bị gả vào nhà giàu làm dâu bị ngược đãi khi dễ đã quen rồi, vì thế Tô Giản nhất thời lấy được sự đồng cảm từ đáy lòng của đại ca đầu bếp mập mạp, mà bản sắc cần cù lao động của giai cấp nhân dân lao động hiền lành lại lấy được sự tán thưởng của cùng giai cấp nhân dân lao động là đầu bếp đại ca đây.

Tô Giản đương nhiên không biết hình tượng của chính mình đã gia tăng, hắn làm món lót dạ và cơm chiên vô cùng đơn giản cho mình, quay đầu lại gặp đầu bếp ở bên cạnh đang ôn hòa nhìn hắn, liền hô: “Đại thúc ăn không? Cùng nhau đến ăn đi?”

Đầu bếp vẫn ở bên cạnh nhìn hắn nấu cơm, thấy hắn trình tự thuần thục, động tác lưu loát liền biết kỹ thuật của hắn không tệ, lại thấy thành quả của hắn về hương vị màu sắc đều đạt, liền không tiếc lời khen: “Thiếu nãi nãi thật hiền thục!”

Tuy rằng hai chữ “Hiền thục” nghe có chút không được tự nhiên, nhưng được người khác khen, Tô Giản vẫn là hơi hơi có chút đắc ý, khiêm tốn nói hai câu: “Đâu có đâu có”, lại thuận miệng nói: “Đầu năm nay, người ta nói không hiền thục thì không nên cưới làm vợ mà!”

Đầu bếp không biết vì sao hắn bỗng nhiên nói tới chuyện cưới vợ, nhưng vẫn theo hắn tiếp lời, ha ha nói: “Đúng vậy, Tam thiếu gia có thể lấy được thiếu nãi nãi, cậu ấy quả thật là có phúc khí!”

Đâu có phải như vậy? Tô muội muội non mềm giống như một khóm cải thìa mới mọc vậy, thế nhưng bị tên họ An cắt mất! Cũng không biết người này đời trước đập phá bao nhiêu cái mõ (hán tự là mộc ngư dùng để tụng kinh)! Hơn nữa giờ còn trái tính trái nết, vô duyên vô cớ cũng không biết phát cái gì tà hỏa, làm hại hắn một thân một mình bị Dung ma ma bắt đi, đối mặt với đại hí kịch vô cùng cẩu huyết, còn có nghĩa khí hay không? Còn có đạo đức nghề nghiệp hay không?

Tô Giản trong lòng căm giận, nhưng nhìn đầu bếp mặt cười ha hả, cũng không có biểu hiện ra ngoài, nghĩ nghĩ, đôi con ngươi của hắn chuyển động, hỏi: “Đại thúc, ngài đã làm tại An gia bao nhiêu năm?”

Đầu bếp cười nói: “Cũng khá là lâu rồi, tôi đã nhìn tam thiếu gia từ lúc còn nhỏ đến khi lớn lên đấy!”

Nghe đến đây Tô Giản nhất thời hứng trí, cười tủm tỉm nói: “Vậy thật sự là tốt quá rồi! Đại thúc nhất định biết không ít chuyện xấu của Dĩ Trạch, nói cho tôi nghe một chút đi, tôi muốn hiểu rõ hơn về anh ấy!”

.

Cơm nước xong, lại bưng lấy cái bụng nghỉ ngơi trong chốc lát, thấy Dung ma ma vẫn là vừa không có ý định xuống lầu dưới gặp hắn, cũng không có ý tứ thả hắn đi, Tô Giản quyết định chủ động tìm bà ta nói chuyện.

Tô Giản thỉnh quản gia chuyển đạt cho An mẫu ý tứ mình rất mong được diện kiến bà ấy. An mẫu vừa nghe Tô Giản chủ động cầu kiến, cho rằng hắn rốt cuộc không chịu nổi sự tra tấn đành yếu thế nhận thua, trong lòng cực kì khoái trá, nhưng vẫn không để tâm tư của tiểu yêu tinh cảm thấy dễ chịu lại cố ý kéo dài thời gian thêm một chút, lúc này mới kiêu ngạo ung dung bước từ trên lầu xuống.

“Như thế nào? Rốt cuộc cũng nghĩ thông suốt?” An mẫu từ trên cao liếc nhìn xuống Tô Giản, giọng nói mang theo vẻ khinh thường.

Tô Giản: “Nghĩ gì cơ ạ?”

An mẫu tức nghẹn, hai mắt trừng trừng, biểu hiện cao quý lãnh diễm của thái hậu có hơi chút duy trì không nổi: “Vậy ngươi bảo ta xuống dưới đây làm cái gì?”

Tô Giản nói: “Là như vầy, Dung… Mẹ, con muốn cùng người thương lượng một chuyện.”

An mẫu hừ nhẹ một tiếng: “Không thương lượng gì hết! Ta đã nói qua, ta không thích ngươi, không thừa nhận ngươi là con dâu của ta, ngươi tốt nhất lập tức cùng Tiểu Trạch ly hôn đi!”

Tô Giản nói: “Mẹ à, ý con muốn nói là, Dĩ Trạch hiện tại cũng không ở đây, có chuyện gì không bằng chờ anh ta trở về…” Lão tử bây giờ làm khách mời, mấy chuyện ứa gan trong giới quý tộc này ta thật sự không thể tiếp thu được, An Dĩ Trạch ngươi nha, mau trở lại cho ta!

An mẫu cả giận nói: “Tiểu Trạch trở về ngươi lại đi bêu riếu ta với nó có phải vậy không?”

Tô Giản ngẩn ra: “Bêu riếu có tác dụng sao?”

An mẫu oán hận nói: “Vô dụng! Một chút tác dụng cũng không có!”

Tô Giản thương lượng nói: “Như vậy đi, phu nhân ngài cũng không thích tôi, tôi đây vẫn là không cần đứng đây làm chướng mắt phu nhân, không bằng thả tôi đi về trước…”

An mẫu cả giận nói: “Không được! Ta không cho phép! Ta muốn trông chừng ngươi!”

Tô Giản bất đắc dĩ: Chuyện mẹ chồng nàng dâu này thật phiền phức a!

An mẫu thấy hắn không nói gì, dần dần lại trở nên đắc ý nói: “Ta nói cho ngươi, ngươi căn bản không xứng với Tiểu Trạch! Ta đã vì Tiểu Trạch chọn một thê tử tốt, chỉ có Tuyết Nhi đứa nhỏ đó mới xứng đôi với Tiểu Trạch nhà chúng ta!”

Tô Giản vừa nghe liền tỏ ra hiếu kỳ: “Tuyết Nhi!”

An mẫu cho rằng hắn bị đả kích nên rất đắc ý: “Tuyết Nhi và Tiểu Trạch nhà chúng ta là thanh mai trúc mã, người xinh đẹp, tính cách cũng tốt, vừa lấy hai bằng học vị tại đại học Yale, còn là thiên kim của tập đoàn Bạch thị, há có phải loại con gái nông thôn như ngươi có thể sánh bằng?”

Tiêu chuẩn này thỏa mãn đặc tính của nữ thần a! Tô Giản dùng đầu gối suy nghĩ, bật thốt nên lời: “Không phải quá tốt sao? Rất mong được gặp mặt!”

An mẫu: “…”

Trọng sinh trở thành tình địch thê – Chương 17

Chương 17:

Chuyển ngữ: Skellig

Edit: Bồng Bồng

Sờ sờ trán An Dĩ Trạch phát hiện độ nóng đã giảm xuống, lại nhìn khuôn mặt An Dĩ Trạch đã không còn vẻ yếu nhược, Tô Giản nhân tiện phán định: An thiếu gia chắc không bao lâu nữa sẽ khoẻ lại.

“Đây là thuốc mà bác sĩ Chương đưa cho ngươi, ngươi tự mình đúng giờ uống thuốc đi.” Tô Giản đứng dậy, đem mấy vỉ thuốc trên đầu giường đưa cho An Dĩ Trạch xem, nhìn An Dĩ Trạch rồi lại nghĩ nghĩ cười xấu xa, “Ngươi sẽ không chỉ sợ chích mà còn sợ thuốc đắng đó chứ? Muốn ta chuẩn bị mứt cho ngươi hay không?”

An Dĩ Trạch nhìn hắn: “Nếu Ta nói sợ, ngươi sẽ liền thật cao hứng đi?”

Tô Giản cười cong cong mí mắt: “Làm gì có? Ta…”

“Nga.” An Dĩ Trạch đầy mặt lạnh nhạt, “Ta không sợ.”

Tô Giản: “…”

Dùng xong cơm dinh dưỡng mà Tô Giản học được từ trên mạng dành riêng cho bệnh nhân, hai người ngồi ở trong phòng khách xem TV.

An Dĩ Trạch là bởi vì ngủ cả một buổi chiều nên không muốn lại lập tức trở về phòng ngủ, còn Tô Giản là vì ăn no lười biếng nên muốn nằm ở trên sô pha cho tiêu cơm thuận tiện chơi di động luôn.

“Ha há, ta đọc cho ngươi nghe một câu chuyện cười!” Tô Giản nhìn di động, vui tươi hớn hở đọc, “Vừa cùng một hảo bằng hữu nói chuyện phiếm linh tinh, nàng nói chồng của nàng đi Pakistan công tác. Ta hỏi nàng chồng mình ở bên ngoài công tác thì có yên tâm hay không, nàng nói yên tâm. Nghe nói đơn vị công tác của chồng nàng có một người đi trước, ở quê nhà đã có vợ có con, vậy mà tại Pakistan trong lúc công tác thì ngoại tình làm cô gái ngoại quốc đó mang thai, vì thế người nhà cô gái trực tiếp tìm đến đại sứ quán Trung Quốc. Sau đó từ một chuyện ngoại tình cỏn con được nâng tầm lên thành một vụ án quốc tế! Dẫn đến việc tên lợn đực ấy bị cưỡng chế đuổi về nước, cưỡng chế ly hôn, cưỡng chế khai trừ quốc tịch, cưỡng chế gia nhập Pakistan quốc tịch, cưỡng chế sửa tôn giáo tín ngưỡng, cuối cùng ở lại Pakistan… Vì thế nhóm bạn bè trong công ty cùng với chồng của nàng trong nhóm đi Pakistan công tác đều được gặp mặt các lãnh đạo làm công tác tư tưởng, bọn họ đều sẽ châm một điếu thuốc kể lại vị này dùng chính sinh mệnh mình tạo nên truyền thuyết ngoại tình ca… Ha ha ha, người anh em này quả là bi thương, ta cười chết mất ha ha ha hắc…”

Tô Giản vừa đọc vừa cười khúc khích, còn ráng nhịn đau hỏi: “Có buồn cười không?”

An Dĩ Trạch nhìn bộ dáng hắn ngồi trên sô pha cười đến lăn lộn, nhịn không được nhếch nhếch môi: “Buồn cười.”

Tô Giản cười đến thở hổn hển, thật vất vả khôi phục lại hình tượng, tiếp tục cầm di động xem, chỉ chốc lát sau lại lên tiếng: “Gì?”

An Dĩ Trạch nhìn hắn một cái: “Sao vậy?”

“Một trang tin tức giải trí nói là Kỷ Thiên Hậu muốn kết hôn.”

An Dĩ Trạch không tự chủ được liền sững người, một giây qua đi mới có vẻ thản nhiên tùy ý nói một câu: “Thật sao?”

Tô Giản vẫn chưa chú ý tới biểu hiện kỳ lạ của hắn, vẫn hưng trí bừng bừng nói: “Nói là được gả vào nhà giàu, để ta xem xem, Lý gia nhị công tử Lý Minh Nghĩa, nga nga, chính là cái kia siêu cấp đại gia Lý Minh Nghĩa a! Kỷ Nghiên lần này thật ra là bắt được một con cá to nha!”

Tô Giản gác chéo chân, lười biếng nói: “Nói không phải chê chứ Kỷ Nghiên này, bộ dạng quả thật rất xinh đẹp, kỹ xảo biểu diễn không tồi, Scandal cũng không nhiều, xem như một minh tinh ngoan hiền rất hiếm thấy. Nhưng mà hiện nay muốn tồn tại trong giới giải làm sao có thể còn là một bông hoa trong trắng được? Ta nghe nói Kỷ Nghiên này lúc trước cũng từ thế giới ngầm mà nổi tiếng, hơn nữa mấy năm nay vẫn nhờ có cha đỡ đầu chống lưng, cũng không biết người cha nuôi này là ai… A, ngươi làm sao vậy?”

An Dĩ Trạch chụp lấy di động của hắn ném sang bên cạnh, giọng nói có chút lạnh lùng: “Ít xem ba cái tin tức nhảm nhí gì đó đi!” Nói xong liền đứng dậy đi vào thư phòng.

Tô Giản khó hiểu nhìn hắn, miệng lầm bầm lầu bầu: “Người này phát điên cái gì chớ?”

Hắn và An Dĩ Trạch ở cùng một chỗ mấy ngày nay, An Dĩ Trạch tuy rằng biểu tình vẫn lãnh đạm, nhưng cũng chỉ là biểu tình lãnh đạm mà thôi, mà lúc này Tô Giản lại cảm giác như An Dĩ Trạch thật ra là đang tức giận.

Mấy ngày sau, An Dĩ Trạch vẫn là như vậy không nói gì, nhưng phải nói đến lần hắn thật sự tức giận này tựa hồ là lần đầu tiên.

Tô Giản cào cào tóc, hắn có nên cảm thấy vui mừng không nhỉ?

Nhưng mà người này đến cùng thì tức giận cái gì nhỉ? Hắn bất quá là thuận miệng nói mấy tin tức giải trí linh tinh mà thôi, lúc nào thì chọc tới hắn?

Tô Giản suy nghĩ, cuối cùng đưa ra kết luận: Kỷ Nghiên Thiên Hậu, là thần tượng của An Dĩ Trạch.

Khẳng định là như thế! Nguyên nhân vì Kỷ Nghiên là nữ thần trong lòng An Dĩ Trạch, cho nên nghe được tin nữ thần muốn kết hôn, An Dĩ Trạch đã rất đau lòng, trong lúc đó nghe thấy Tô Giản nói nàng xuất thân từ giới ăn chơi, An Dĩ Trạch tự nhiên càng tức giận, bởi vì hắn không thể chịu đựng nổi việc nữ thần trong lòng mình gả cho nam nhân khác, càng không thể chịu đựng nổi chuyện nữ thần của mình bị người khác nói xấu!

Nguyên lai cao phú soái An tổng tài cũng có lúc yêu thâm trầm giống như hắn a!

Tô Giản bừng tỉnh đại ngộ.

.

Nhưng mà Tô Giản không nghĩ tới là An Dĩ Trạch lần này tức giận cũng sinh ra thâm trầm như vậy.

Ngày hôm sau, An Dĩ Trạch cứ theo lẽ thường đi làm, buổi tối không có trở về đúng giờ.

Ngày thứ ba ngày thứ tư ngày thứ N, An Dĩ Trạch đều không có trở về đúng giờ.

Đầu tiên Tô Giản cho rằng An Dĩ Trạch đang phải tăng ca, nhưng dần dần Tô Giản quay về với ý nghĩ: Có phải đây mới chính là sinh hoạt cá nhân thường ngày của An đại thiếu gia?

Ngựa thật, không phải đã nói trong một năm này hai người phải che giấu người ngoài show ân ái sao? Lúc này mới bao lâu, An Dĩ Trạch gia hỏa này liền vi phạm ước định tự mình chạy ra ngoài quỹ đạo? Thật sự là rất kỳ cục, rất không có uy tín!

Thế nhưng lén chốn ra ngoài đi tìm nữ nhân cũng không gọi ta một tiếng! Trong lòng Tô Giản một trận hâm mộ ghen tị hận.

An Dĩ Trạch, ngươi có bản lĩnh thì đừng có mà trở về, hừ!

.

Cả ngày hôm nay Tô Giản vẫn ở nhà một mình, không ngờ chuông cửa lại vang lên.

Trong tay An Dĩ Trạch có chìa khóa, tất nhiên sẽ không ấn chuông cửa. Tô Giản đi ra mở cửa, đứng ở bên ngoài cửa quả nhiên là một nhóm người xa lạ.

Tô Giản nhìn mấy người đàn ông mặc tây trang giày da trước mặt vừa nhìn thấy trang phục đã biết không giống người bình thường, trong lòng không khỏi đề phòng: “Xin hỏi, các ông tìm ai?”

Trước mặt một người đàn ông thoạt nhìn hơi có chút hòa ái hỏi: “Thiếu nãi nãi, phu nhân mời cô về nhà chính một chuyến.”

Phu nhân? Nhà chính?

Tô Giản trừng mắt nhìn, phu nhân cùng nhà chính này chẳng lẽ là…

Không đi, hắn cũng không phải là Tô muội tử thật sự, huống chi cứ cho là Tô muội tử thật thì nàng và An Dĩ Trạch kia cũng chỉ là kết hôn giả, hắn cũng không thể đi ra mắt mẹ của An Dĩ Trạch được! Lúc trước nằm viện, nhà An Dĩ Trạch một người cũng không có đến, kẻ ngốc cũng biết người nhà của hắn không thích đứa con dâu xuất thân từ gia đình bình thường là Tô Giản này. Hắn tuy không thấy qua ân oán hào môn chân thật, nhưng ở trên TV gặp qua không ít tình tiết cẩu huyết, các bà mẹ chồng có quyền thế ngược đãi cô con dâu điềm đạm đáng yêu có quá nhiều! Hắn sẽ không bị đưa lên cửa đi làm nữ chính đó chớ!

“Ha ha, nhưng mà trên đùi tôi có thương tích nên không được thuận tiện cho lắm…” Tô Giản cực lực tìm lý do.

“Thiếu nãi nãi không cần lo lắng, chúng tôi có mang theo xe lăn đến.” Người đàn ông mặc âu phục giống như làm ảo thuật đưa tới một chiếc xe lăn.

Tô Giản trong lòng âm thầm mắng “Chết tiệt”, cố gắng mỉm cười: “Nhưng mà Dĩ Trạch hiện tại cũng không có ở nhà, chờ anh ấy trở về rồi hai chúng tôi mới đi có được hay không…”

“Thiếu gia hiện tại đang đi công tác nước ngoài, thiếu nãi nãi một mình trở về cũng giống nhau cả thôi.” Người đàn ông mặc âu phục trái lại rất là nho nhã lễ độ.

Lão tử đương nhiên biết hắn hiện tại đi công tác nước ngoài, chính là bởi vì hắn hiện tại không ở nơi này lão tử mới không thể đi a! Tô Giản yên lặng rít gào. Hai ngày trước hắn rốt cuộc tại khoảng thời gian bình thường gặp An Dĩ Trạch, sau đó An Dĩ Trạch liền nói hắn muốn đi nước ngoài công tác. Tô Giản lúc ấy cười gượng một tiếng: “Nga, thật sao? Vậy chúc ngươi lên đường bình an.” An Dĩ Trạch lúc ấy nhìn hắn một cách nhẹ nhõm, sau đó liền tự mình thu xếp hành lý rồi lại không nói với hắn câu nào khác, Tô Giản hiện tại nghĩ đến vẫn còn có chút cảm giác buồn bực.

“Nhưng mà…” Tô Giản cực lực tìm kiếm lý do từ chối, điên thật, nói thể chất của mình là “Gặp ánh sáng mặt trời liền tan biến” Thì có hiệu quả hay không a!

Người mặc tây trang tất nhiên nhìn ra ý nghĩ của hắn, xen lời: “Phu nhân nói dù có thế nào cũng phải đem thiếu nãi nãi đưa đến nhà chính. Phu nhân còn nói chúng tôi làm bằng cách nào cũng được.”

Mẹ nó đây là muốn cưỡng chế mang đi a! Chờ hắn phía trước nhất định là một hồi đại hí kịch! Nhất thời não trong đầu Tô Giản bị bổ ra nhét đầy những tình tiết cẩu huyết: An Dĩ Trạch mẫu thân hắn to béo mang khuôn mặt như Dung ma ma, trong tay cầm tú hoa châm cười dữ tợn hướng hắn đi tới: “Ta rạch ta rạch ta rạch rạch rạch! Ngươi là tiểu hồ ly tinh! Ngươi câu dẫn con trai ta! Ta rạch nát mặt ngươi tiểu tiện nhân! rạch rạch rạch! Rạch rạch rạch!”

OH, NO!

Tô Giản cười hoảng loạn: “Vậy, để tôi gọi điện thoại cho An Dĩ Trạch đã.” An Dĩ Trạch đáng ghét An Dĩ Trạch chết tiệt, nhưng giờ phút này chỉ có tử tình địch này mới cùng một mặt trận với mình, miễn cưỡng có thể cứu mình một mạng a oa oa! Kể cả giữa đại gia và hắn đã nhiều ngày chiến tranh lạnh, nhưng giờ phút này quân tình khẩn cấp, kia cũng bất chấp!

Người mặc tây trang mỉm cười nói: “Thiếu nãi nãi không cần lo lắng, phu nhân nói bà sẽ đích thân gọi điện thoại cho tam thiếu gia.”

Chó chết ngay tới cầu cứu cũng không được, đem con đường sống cuối cùng của hắn bóp chết a! Sâu trong lòng Tô Giản nổi lên cảm giác kinh sợ, cảm thấy tiền đồ càng thêm khó lường.

Người mặc tây trang đầy mặt mỉm cười: “Thiếu nãi nãi mời.”