Archive | 13.02.2015

Trọng sinh trở thành tình địch thê – Chương 12

Chương 12:

Chuyển ngữ: Skellig

Edit: Bồng Bồng

Về nhà hai người liền tách ra trở về phòng của mình.

Tô Giản gian nan lắm mới tắm rửa xong, mặc áo thun T-shirt form dài vào làm áo ngủ như thường lệ, hưng trí bừng bừng ngồi ở trước máy tính chơi trò chơi.

Chơi một lúc thấy khát nước đành đứng dậy tìm nước uống, ánh mắt trong lúc vô tình đảo qua chiếc ghế trắng mình vừa ngồi, người đột nhiên cứng đờ.

Vết hồng hồng trên ghế kia là cái gì?!

Tô Giản khẩn trương hướng bàn tay ra phía sau quẹt ngang một cái.

Bàn tay giơ lên trước mặt, vừa thấy Tô Giản đã nhịn không được kêu lên thành tiếng, trời ơi! Máu tươi dính đầy tay a!

Thân thể Tô muội tử không phải có cái vấn đề gì đó chứ? Nàng không phải chỉ bị gãy xương sao, vì cái gì mông lại chảy máu? Chẳng lẽ, chẳng lẽ Tô cô nương kỳ thật bị bệnh trĩ?

Đang lúc hắn thất thố nhìn một tay đầy máu rối rắm mờ mịt, An Dĩ Trạch nghe được tiếng kêu của hắn đã đẩy cửa vào tới.

“Có chuyện gì vậy?”

Đang bối rối Tô Giản bận rộn đưa tay lên cho hắn xem: “Máu! Chảy máu! Ta cũng không biết chuyện gì đang xảy ra nữa!”

An Dĩ Trạch nhìn thứ màu chói mắt kia, vẻ mặt cũng là hoảng hốt, hắn hỏi: “Bị đụng đến vết thương sao?”

Tô Giản bận rộn lắc đầu: “Không có không có! Ta chỉ ngồi căn bản là không có nhúc nhích!”

Lông mày An Dĩ Trạch nhăn lại càng sâu: “Để ta xem xem.”

Sau đó cả người An Dĩ Trạch cứng lại.

An Dĩ Trạch thật thà nhìn về phía Tô Giản, thanh âm cương ngạnh: “Sinh lý kì của ngươi gần đây nhất là khi nào?”

“Sinh lý kì?” Tô Giản không có phản ứng trong chốc lát lại lập tức mờ mịt lắc đầu, “Không biết…”

An Dĩ Trạch sửng sốt, lập tức nghĩ đến việc nàng mất trí nhớ nên không nhớ được cũng là bình thường, liền nói: “Vậy hẳn chính là hiện tại, chính ngươi xử lý một chút đi.” Sau đó xoay người liền đi.

“Đợi đã, ta chính mình xử lý như thế nào chớ! Ta –” Tô Giản giữ chặt cánh tay An Dĩ Trạch, lời còn chưa dứt, trong đầu đột nhiên thông suốt, sinh lý kì? Nữ hài tử còn có sinh lý kì nào khác chớ? Sẽ không là cái hắn đang nghĩ tới đi…

Chết dịch! Chẳng lẽ, này, này chính là trong truyền thuyết — đại, di, mụ?!

Tô Giản chỉ cảm thấy trời long đất lở, sơn hô hải khiếu. (trời sập xuống, mặt đất nứt ra, biển nổi lên sóng thần, núi lửa phun trào)

Tuy rằng hắn cũng rõ ràng nếu đã biến thành nữ nhân, gặp ngày đại di mụ là chuyện sớm muộn, nhưng hắn thật sự không nghĩ đến lại mau như vậy, cũng không nghĩ tới một ngày chân chính đối mặt với sự thật, hắn lại có cảm giác hỗn độn đứng không vững như vậy!

Bị đại di mụ dìm đến hấp hối ngụy nương chân hán tử Tô Giản không nhịn được bắt lấy An Dĩ Trạch, tâm như tro tàn đầy mặt tuyệt vọng: “Phải làm sao đây…”

An Dĩ Trạch mặt đầy hắc tuyến, hắn đâu có biết phải giải quyết “chuyện chị em” như thế nào chứ!

Nhưng mắt thấy tiểu nha đầu đối diện mang ánh mắt hoàn toàn kinh hoảng mờ mịt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trưng ra biểu cảm đáng thương chờ mong, dường như muốn cầu cứu nhìn hắn, hắn muốn nói cái gì lại đều nói không ra lời.

Nghĩ đến nàng đi lại không có thuận tiện, An Dĩ Trạch im lặng một lát rồi mặt dày hỏi: “Của ngươi… đồ dùng vệ sinh của ngươi đặt ở nơi nào?”

“Hả?” Tô Giản ngây ngốc, phục hồi tinh thần nghĩ đến câu hỏi của hắn, hẳn là muốn hỏi băng vệ sinh trong truyền kia, nhất thời làm mặt khổ, lắc đầu nói: “Ta không biết.”

“Mất trí nhớ” Thật sự dùng rất tốt, cho nên An Dĩ Trạch không chút nghi ngờ, gỡ tay nàng ra, làm mặt dày, bắt đầu kiểm tra ngăn kéo và tủ quần áo của nàng, không có, lại đi tới phòng tắm tìm một vòng, vẫn là không có.

Tô Giản vẫn là đáng thương hề hề nhìn hắn: “Không có sao? Vậy phải làm sao bây giờ?” Kỳ thật cho dù có hắn cũng không biết phải dùng nó như thế nào a!

An Dĩ Trạch ngược lại coi như trấn định, cầm lấy điện thoại bắt đầu gọi cho siêu thị tiểu khu đưa hàng đến tận nhà.

Kết quả bởi vì thời gian quá muộn, siêu thị đã đóng cửa, cho nên điện thoại không ai bắt máy.

An Dĩ Trạch: “…”

Tô Giản mau nước mắt: “Còn có biện pháp khác hay không?”

Cũng không phải là không có, chỉ là… Hơn nửa đêm muốn An tổng tài hắn đi mua băng vệ sinh cấp cho nữ nhân? Luôn luôn bình tĩnh An tổng tài giờ đây gân xanh tại huyệt thái dương đã muốn đứt đoạn.

Tô Giản ngay lập tức cũng nghĩ đến việc An Dĩ Trạch chạy ra ngoài mua là biện pháp duy nhất trước mắt, chung quy, hắn vừa nghĩ đến tình cảnh tự mình đi mua băng vệ sinh liền có cảm giác như muốn ngất.

Vì thế hắn vô cùng cảm kích vì bây giờ mình bị gãy mất một chân.

“Dĩ Trạch…” Tô Giản nhẹ nhàng kéo kéo ống tay áo An Dĩ Trạch, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn vô tội lại đáng thương lên nhìn hắn. Hắn cảm thấy bộ diễn xuất này của mình hiện tại là càng luyện càng thuần thục rồi.

An Dĩ Trạch không nói gì.

Tô Giản đương nhiên không có khả năng bỏ qua cho hắn, ôn nhu khẩn cầu nói: “Ngươi hiện tại đi ra ngoài mua thì có gì không được chứ?”

Mặt An Dĩ Trạch không chút thay đổi, nội tâm thong thả tràn ra ý hối hận: Lúc trước, hắn vì cái gì muốn tùy hứng kết hôn chứ? Lại vì cái gì mà chọn nha đầu này đây?

Tô Giản vẫn nhẹ nhàng lay động hắn: “Dĩ Trạch… Lão công…”

An Dĩ Trạch rốt cuộc từ trong kẽ răng phun ra vài chữ: “Ở nhà chờ ta!”

Tô Giản lập tức mặt đầy tiếu ý.

Bởi vì đêm đã khuya, rất nhiều cửa hàng đều đã đóng cửa, cho nên An Dĩ Trạch lái xe chạy ra khá xa mới đạt thành mục đích.

Thời điểm hắn trở về, Tô Giản chính là đang chống nạng, ngốc ngốc đứng ở mép sô pha, bởi vì hắn không dám ngồi.

An Dĩ Trạch xách túi mua sắm đựng đầy ắp đồ quăng tới trước mặt hắn, mặt không chút thay đổi nói: “Ta cũng không biết ngươi thích loại nào, cho nên mỗi thứ đều mua một chút.”

Vừa nghĩ đến bên trong cửa hàng nọ, ánh mắt quỷ của người bán hàng ở một bên vụng trộm đánh giá hắn, mặt hắn lại đen đến không thể đen hơn.

Tô Giản thật lòng cảm kích: “Cám ơn.”

An Dĩ Trạch khóe miệng co rút, cái gì cũng chưa nói, bước nhanh trở về chính mình phòng.

Tô Giản đi đến buồng vệ sinh, ngồi ở trên bồn cầu nghiên cứu cách dùng.

Sau đó, hắn mờ mịt.

Mẹ ơi vì cái gì băng vệ sinh thôi mà lại còn phân ra nhiều chủng loại như vậy? Cái gì ban đêm, ban ngày, nữ sinh trung học, siêu mỏng, siêu mềm, có cánh, không có cánh, còn có gói nho nhỏ này… vệ sinh đệm?

Tô Giản cảm giác thực phiền thực nóng giận.

Nghiên cứu nửa ngày, rốt cuộc làm rõ công dụng của nó, Tô Giản không được tự nhiên rời buồng vệ sinh.

Buổi tối hôm đó, Tô Giản thật sự ngủ không được ngon.

Bởi vì hắn mơ thấy ác mộng.

Trong mộng, thế giới này biến thành một mảnh huyết sắc sâu rộng, hắn bị bao phủ trong đó, không thể giãy dụa, vì thế nước mắt chảy ngược vào tim… (nguyên gốc là ‘悲傷逆溜成河的’ nghĩa là nỗi đau khổ sâu sắc mà không được ai hiểu – Edit: buồn cười chết mất)

.

Ngày hôm sau, Tô Giản thực không có tinh thần.

Ngược lại cũng không phải bởi vì dì cả đột nhiên đến thăm, tuy rằng hắn thực hoảng sợ, cảm giác cũng không được tự nhiên, nhưng một đêm qua đi, trên tâm lý cũng là đã đỡ hơn rất nhiều. Hắn hiện tại ỉu xìu, chung quy là vì hắn khó chịu.

Là bụng hắn đau.

Vì thế cả ngày hắn không có tâm trạng nào muốn đi ra ngoài nữa, cũng không còn tâm trạng nào chơi trò chơi, chỉ mở TV ra cau mày miễn cưỡng dựa vào sô pha vẫn không nhúc nhích.

Chỉ là thật sự quá khó chịu, vì thế hắn rốt cuộc vẫn là nhịn không được cầm lấy điện thoại gọi cho An Dĩ Trạch.

“Này, lúc ngươi trở về có thể ghé qua tiệm thuốc giúp ta mua thứ này được không? Thuốc trị đau bụng!”

An Dĩ Trạch tiếp điện thoại thời điểm Quý Minh Phi cũng đang ở bên người hắn, nghe ra là điện thoại của Tô Giản, kiên nhẫn đợi hắn nghe điện thoại xong liền trêu chọc hắn: “Chuyện gì vậy? Tẩu tử lại muốn cậu về nhà ăn cơm chiều sao?”

Đầu lông mày An Dĩ Trạch hơi nhíu: “Nàng nói nàng đau bụng.”

Sắc mặt Quý Minh Phi nghiêm túc lại: “Đau bụng? Có phải ăn trúng cái gì không?”

An Dĩ Trạch lắc đầu: “Tôi cũng không biết.”

Quý Minh Phi đề nghị: “Vậy muốn mang nàng đi bệnh viện kiểm tra một chút hay không? Chung quy nàng mới trải qua tai nạn giao thông. Đau bụng chuyện này không lớn cũng không nhỏ, có thể là ngộ độc thức ăn, cũng có thể là viêm ruột thừa, đương nhiên nữ nhân nha, còn có thể là đau bụng kinh…”

Nghe được “Đau bụng kinh” Ba chữ, An Dĩ Trạch hơi đơ người một chút.

Quý Minh Phi tự nhiên không bỏ qua biểu hiện rất nhỏ này của hắn, trong lòng sáng tỏ liền vỗ vỗ vai hắn: “Ta từng có một bạn gái, nàng trước kia cũng đau bụng kinh rất lợi hại, bất quá nàng sau này được ta giúp liền hảo.”

An Dĩ Trạch không tự chủ được hỏi: “Giúp như thế nào?”

Quý Minh Phi nghiêm trang nói: “Gì, cậu không biết sao? Nữ nhân đau bụng kinh sau khi cùng nam nhân làm qua chuyện đó thường thì sẽ không đau nữa. Cho nên tôi nói cậu không cần phải đi mua thuốc này nọ, không bằng về nhà với tiểu yêu nữ nhà cậu… Hảo, hảo, tôi câm miệng, tôi lập tức câm miệng!”

Tuy rằng tạm thời ngậm miệng, nhưng Quý Minh Phi lại không cam lòng, trong lòng âm thầm phỉ nhổ: Ta đây chính là hảo tâm đề nghị, một lòng vì huynh đệ! Nam nhân ức nghẹn quá lâu chung quy là không được! Ai da, chỉ sợ không ai có thể nghĩ đến An tổng tài tuấn mỹ thành thục của CMI, Tam thiếu gia được sủng ái vô cùng của nhà họ An, kỳ thật là xử nam ba mươi tuổi là xử nam đó nha…

.

Khi An Dĩ Trạch về nhà, Tô Giản vẫn cuộn tròn tại trên sô pha.

Thấy hắn trở về, Tô Giản hữu khí vô lực hỏi: “Có mua được thuốc không?”

An Dĩ Trạch đem gói thuốc to đặt lên trên bàn trà: “Được.” Nhìn Tô Giản cau mày một bộ dáng nhu nhược vô lực liền ngồi xuống ở bên cạnh hắn, “Rất khó chịu sao?”

Tô Giản vô lực hừ một tiếng: “Ngươi muốn thử xem không?” Mẹ kiếp hắn hiện tại mới biết được các nữ đồng bào là cỡ nào không dễ dàng! Một lần hai lần không tính gì, mấu chốt là các nữ đồng bào mỗi tháng đều phải chịu đựng một lần thống khổ như vậy a, đó là sự dày vò đến thế nào cùng với sự kiên cường! Đó là sự ẩn nhẫn và vĩ đại đến thế nào! Chẳng trách có câu danh ngôn nói: Ở trên tinh cầu này, nữ nhân là loại sinh vật mỗi tháng đổ máu bảy ngày mà vẫn sống, căn bản chính là nghịch thiên tồn tại!

An Dĩ Trạch không nói gì, trầm mặc một lát rồi hỏi: “Ngươi ăn cơm chưa?”

Khó chịu đến động đậy còn không muốn, còn có tâm tình nào mà nấu cơm? Tô Giản lắc đầu, thấy An Dĩ Trạch lấy di động ra bắt đầu gọi đồ ăn ngoài, bỗng nhiên nói: “Muốn đồ ăn bổ huyết!” bà nó một ngày hôm nay hắn mất rất nhiều máu, hai mươi chín năm qua hắn cũng chưa một lần chảy nhiều máu như vậy! Nghĩ tới hắn lại là rối rắm và đau lòng, cứ tiếp tục như vậy có khi nào mắc hội chứng thiếu máu đi!

Nghe vậy An Dĩ Trạch khóe miệng hơi hơi co giật, nhưng vẫn y theo ý muốn của hắn mà yêu cầu đồ ăn bổ huyết.

Tô Giản cảm thấy khát nước lại thật sự không muốn động đậy liền sai bảo An Dĩ Trạch: “Ta khát, ngươi đi tới tủ lạnh lấy cho ta bình nước đi.”

An Dĩ Trạch vừa định đứng dậy, nghĩ đến cái gì lại ngồi xuống, nhìn chằm chằm Tô Giản nghiêm nghị nói: “Ngươi hiện tại không thể uống nước đá.”

Tô Giản chớp mắt mấy cái: “Vì sao cơ?”

An Dĩ Trạch mặt không chút thay đổi, cương nghị nói: “Chính ngươi rõ ràng.”

Tô Giản biểu tình vô tội: “Ta thật sự không rõ ràng.”

An Dĩ Trạch thập phần bị ức chế, tiểu nha đầu này cứ như vậy ngày thường làm thế nào mà chiếu cố bản thân?

Thực ra cái này An Dĩ Trạch cũng là mới biết được, nguyên lai nữ nhân tới tháng không nên ăn uống những thứ đồ lạnh. Mà hết thảy những điều này lại là đến từ chính người bán hàng trong tiệm thuốc thông dụng. Để mua được đúng bệnh dược, An Dĩ Trạch không thể không đeo kính đen kiên trì đi tới tiệm thuốc hỏi, kết quả người bán hàng bên trong tiệm thuốc là bác gái vừa nghe hắn muốn mua thuốc trị đau bụng kinh lập tức sáng tỏ: “Là mua dùm vợ đi?” Tiếp đó liền nói liên miên bất tận khen hắn thật sự là hảo trượng phu một trận, tức phụ của hắn thực sự có phúc khí linh tinh, còn nhiệt tình giới thiệu một ít thời điểm nữ nhân hành kinh cần chú ý và hạng mục công việc phải làm muốn hắn hảo hảo chiếu cố vợ mình. Cuối cùng An Dĩ Trạch xem như cơ bản cầm đúng thuốc bột mặt vô biểu tình chạy trối chết.

Nói như vậy, tiểu nha đầu tối hôm qua cũng là một bộ dáng thất kinh, cái gì cũng đều không biết, chẳng lẽ ngay cả cái này cũng có thể quên?

Vừa nghĩ đến tận đây, An Dĩ Trạch biểu tình càng khó nhìn.

Nhưng lại vẫn đứng lên rót một ly nước ấm cho Tô Giản.

Cơm hộp giao đến coi như mau. Bởi vì An Dĩ Trạch cũng chưa ăn cơm chiều, liền cùng Tô Giản ngồi xuống bàn ăn bên cạnh. Tô Giản bất mãn dùng tay trái chống đầu, nhìn đồ ăn tinh xảo đột nhiên nói: “Ta bỗng nhiên nhớ tới một câu.”

An Dĩ Trạch giương mắt nhìn về phía hắn.

Chỉ nghe Tô Giản cảm khái nói: “Nữ nhân ăn là cơm, ép là sữa, chảy là máu a!”

An Dĩ Trạch: “…”

.

Buổi tối Tô Giản khát nước đi ra uống nước, đi ngang qua tủ lạnh, trong lúc vô tình bỗng nhiên phát hiện cửa tủ lạnh vừa mới dán thêm một tờ giấy.

Là một tờ giấy note nhắc việc, mặt trên viết rất nhiều chữ. Tô Giản hiếu kỳ ghé lại gần sát đọc, sau đó choáng váng.

Chỉ thấy tờ giấy này dòng trên đầu viết một loạt tám chữ to: Đau bụng kinh chú ý một số công việc.

Trong nhà chỉ có hai người, cho nên người làm việc này không ai khác ngoài cái tên đó.

Tô Giản mặt 囧 (cái mặt muội ấy nhìn như vậy đấy) nghĩ: An Dĩ Trạch này đến cùng là muốn dặn dò mình hay hắn còn muốn mình học tập đây?

Nghĩ nghĩ, cảm giác vẫn là lý do trước có khả năng lớn hơn một chút, vì thế hắn ôm thái độ học tập 囧 囧 toàn lực xem hết.

Oa, dì cả quả nhiên bất phàm, cái này cũng không được, cái kia cũng muốn chú ý…

Xem xong hết, Tô Giản một bên líu lưỡi một bên đem giấy xé xuống, đồng thời không tự giác hướng phòng An Dĩ Trạch nhìn thoáng qua.

Nói như thế nào đây, tuy rằng cái tên tử tình địch làm việc này thực… 囧, nhưng không thể phủ nhận, hắn tựa hồ lại trở nên thuận mắt hơn như vậy từng chút một a…