Chương 35:
Chuyển ngữ: Skellig
Edit: Bồng Bồng
Tiếp đó An Dĩ Nhu lặng lẽ nói với Tô Giản muốn tới cửa hàng bán nội y, lúc đầu Tô Giản còn ngẩn ngơ, tiếp đó liền trở nên kích động.
Nội y! Cùng con gái mua váy tính là gì, cùng con gái mua nội y mới thật là có phúc khí!
Mọi chuyện khó chịu trong lòng bỗng chốc tan thành mây khói, Tô Giản mạnh dạn chỉ huy An Dĩ Trạch lái xe: “Đi tới cửa hàng XX!”
Ai ngờ sau khi An Dĩ Trạch dừng xe, Tô Giản căn bản không thấy bóng dáng cửa hàng đồ lót, hắn bất mãn nói: “Đây là chỗ nào vậy?”
An Dĩ Trạch: “Cửa hàng chuyên bán mô hình quân sự.”
Tô Giản: “…”
An Dĩ Trạch đi vào liền trực tiếp hỏi nhân viên cửa hàng: “Nơi này có bán mô hình tàu sân bay không?”
Nhân viên cửa hàng rất nhiệt tình: “Có! Có!”
Tô Giản tuy rằng bị hành động bất thình lình của An Dĩ Trạch biến thành mặt 囧, nhưng khi thực sự nhìn thấy các loại mô hình, liền lập tức hưng phấn hẳn lên. May mà hắn còn nhớ rõ chính mình hiện tại là con gái, cho nên không có biểu hiện quá mức thất thố, mà chỉ là hơi không được tự nhiên mà ngắm nhìn thưởng thức.
An Dĩ Trạch lôi kéo tay hắn chậm rãi xem qua một lượt, cuối cùng đứng ở trước một mẫu mô hình tàu sân bay, liếc xuống hỏi hắn: “Mẫu này có thích không?”
Mô hình vừa hùng tráng lại vừa tinh xảo, trong lòng Tô Giản thật sự thích, nhất thời cũng không còn dè dặt, nâng một khuôn mặt lên hướng An Dĩ Trạch tươi cười: “Ừm!”
An Dĩ Trạch thanh toán mẫu chiến hạm nhanh gọn.
Một lần nữa trở lại trên xe, An Dĩ Nhu cười nói: “Không nghĩ tới tam tẩu còn thích thứ này.”
Tô Giản lập tức rùng mình. Đúng vậy, có rất ít nữ hài tử sẽ thích cái này, hắn tất yếu phải nghĩ ra lý do thích hợp mới được! Đại não nhanh chóng vận chuyển, bên ngoài Tô Giản lại chỉ cười nhạt: “À, cái này, là vì… Chị rất yêu nước!” Nghĩ ra được lý do, Tô Giản càng nói lại càng trở nên trơn tru, “Cải cách đã mở ra ba mươi năm, tổ quốc chúng ta ngày càng cường đại, lực lượng quân sự của chúng ta ngày càng cường thịnh, chúng ta cũng có tàu sân bay của chính mình! Dưới danh nghĩa một cô gái Trung Hoa, trong lòng chị thật sự là vô cùng tự hào!”
An Dĩ Trạch: “…”
An Dĩ Nhu: “… Tam tẩu quả là dễ thương ha ha ha ha!”
Đi đến quầy chuyên kinh doanh nội y, An Dĩ Nhu bắt đầu thành thạo lựa chọn nội y. Ngược lại thì Tô Giản nhìn đủ các loại nội y màu sắc rực rỡ có chút trở nên không được tự nhiên, liếc đến An Dĩ Trạch ở một bên đang ngồi ngay ngắn trên ghế không hề có dị sắc mặt đầy vẻ vô cảm, Tô Giản không khỏi thầm than chính mình công lực không đủ.
Không được tự nhiên ngồi vào bên cạnh An Dĩ Trạch, Tô Giản ra vẻ thoải mái thưởng thức cảnh chung quanh, cố gắng khiến mình có vẻ tự nhiên. Bỗng nhiên, An Dĩ Trạch nghiêng đầu nhìn về phía hắn: “Ngươi không mua sao?”
Tô Giản lập tức lắc lắc đầu.
An Dĩ Nhu từ phòng thử quần áo đi ra, hướng Tô Giản vẫy vẫy tay: “Tam tẩu mau lại đây!”
Tô Giản mặt đầy vẻ khó hiểu đi qua, An Dĩ Nhu đem hắn kéo vào phòng thử quần áo, đóng cửa lại, sau đó đem váy vừa mặc vào cởi ra.
Tô Giản: “…”
An Dĩ Nhu toàn thân trên dưới chỉ toàn nội y, một bên điều chỉnh dây áo ngực, một bên hỏi Tô Giản: “Tam tẩu cảm thấy cái áo lót này đẹp hay không?”
Tô Giản: “…”
An Dĩ Nhu kinh ngạc: “Tam tẩu?”
“Hả, à!” Tô Giản phục hồi tinh thần, cố gắng che giấu vẻ khiếp sợ cùng quẫn bách của mình, “Tốt, rất đẹp!”
An Dĩ Nhu cười rộ lên: “Tam tẩu từ hình dung của chị chỉ có một từ này sao?”
Tô Giản nghĩ nghĩ: “Phi thường đẹp!”
An Dĩ Nhu ha ha cười lên tiếng, nhấc tay lên nâng lấy bộ ngực, nhìn vào trước gương trong miệng nói: “Tam tẩu xem cái áo này mặc vào có phải hơi chật hay không?”
Tô Giản cố gắng khiến mình dùng ánh mắt bình tĩnh tự nhiên nhìn chằm chằm vào bộ ngực An Dĩ Nhu:“Hình như… Là có hơi chật một chút.”
“Vậy xem ra cần phải lấy cỡ lớn hơn một chút!” An Dĩ Nhu đưa tay vòng qua sau lưng, bắt đầu cởi bỏ áo ngực, chuẩn bị thử một cái khác, bỗng nhiên liếc đến Tô Giản trong gương, không khỏi ngẩn ra, “Tam tẩu làm sao vậy? Mặt của chị đỏ bừng kìa!”
Tô Giản lúng túng nói: “Nơi này… Nơi này quá nhỏ, có hơi nóng.”
“Phải không?” Trong của hàng không khí mát lạnh, bản thân An Dĩ Nhu vẫn chưa cảm thấy mình đổ một giọt mồ hôi nào, nhưng nhìn khuôn mặt Tô Giản đỏ bừng, lại thấy có chút áy náy, “Làm phiền tam tẩu rồi, em sẽ thay nhanh một chút!”
Tô Giản hàm hồ nói: “Không có gì đâu, không cần gấp.”
An Dĩ Nhu đem quần áo lót mà tự tay mình tuyển chọn đều lần lượt thử một lần, sau đó trưng cầu ý kiến Tô Giản. Trong tâm trí Tô Giản đã sớm rạo rực, nhưng bề ngoài coi như vẫn bình tĩnh, chỉ là mỗi lần khi An Dĩ Nhu thay đồ lót thì ánh mắt không được tự nhiên mà liếc sang một cái.
An Dĩ Nhu cuối cùng đã chọn được kiểu dáng mà mình thích, quay đầu nhìn thấy Tô Giản đang hít sâu, bỗng nhiên nói: “Tam tẩu không mua sao?”
Tô Giản vội nói: “Chị không cần!”
An Dĩ Nhu ôm lấy cánh tay hắn: “Đã đến đây rồi, liền chọn vài món đi! Đối với nữ nhân mà nói, nội y mới là quần áo quan trọng nhất a!”
Tô Giản bị An Dĩ Nhu kéo ra bên ngoài lựa chọn nội y, trong lòng thật quẫn bách. Thấy hai người bọn họ đi ra, An Dĩ Trạch vẫn đang xem di động hướng bọn hắn nhìn lại, chỉ là khi ánh mắt rơi xuống trên mặt Tô Giản, thì dừng lại hơi lâu một chút.
An Dĩ Nhu hỏi Tô Giản: “Tam tẩu, chị thích màu sắc gì?”
Tô Giản nói đại: “Màu gì cũng được…”
An Dĩ Nhu đối với đáp án này không thực sự hài lòng, nghĩ nghĩ, thấp giọng hỏi Tô Giản: “Tam ca của muội thích màu gì?”
Tô Giản: “…”
An Dĩ Nhu cười đến giảo hoạt, nói nhỏ: “Tam tẩu, nếu chị không muốn nói, thì ta cần phải đi hỏi tam ca yêu dấu rồi!”
Tô Giản bị buộc bất đắc dĩ, đành phải bắt đầu nhớ lại màu sắc trong tủ quần áo của An Dĩ Trạch, sau một hồi lục lọi thì nhớ tới lúc trước trong lúc vô ý nhìn thấy giữa tủ áo của An Dĩ Trạch có cả một ngăn kéo quần lót màu đen của một thương hiệu nổi danh trên thế giới, vì thế Tô Giản nói lấy lệ: “Màu đen.”
“Màu đen sao?” An Dĩ Nhu ngẩn ra, lập tức cười đến đầy vẻ mờ ám.
Tô Giản bị tiếng nàng cười làm cho da đầu có chút run lên, vì thế hỏi: “Sao vậy?”
“Không có gì,” An Dĩ Nhu cười đến cong mắt, “Chỉ là cảm thấy, tam tẩu mà mặc màu đen nhất định rất gợi cảm.”
Tô Giản không có chủ ý riêng, An Dĩ Nhu liền nhiệt tình vì Tô Giản chọn lựa một số bộ nội y, sau đó lôi kéo Tô Giản cùng nhau đi vào phòng thử quần áo.
Bình thường lúc tắm rửa xong Tô Giản không có việc gì thì sẽ thưởng thức thân thể của chính mình, cái cơ thể này Tô Giản đã sớm nhìn quen, chỉ là hiện tại bị An Dĩ Nhu ở bên cạnh nhìn chăm chú vào như vậy, Tô Giản bỗng nhiên cảm giác khối thân thể này toàn bộ đều trở nên không được tự nhiên.
Tô Giản mãi không cởi áo xong, sau đó run cầm cập thay nội y mặc thử.
An Dĩ Nhu nhìn không chớp mắt tỉ mỉ quan sát hắn thay nội y, chân thành tán thưởng nói: “Tam tẩu, dáng người của chị thật đẹp!” Ngừng lại một chút, lại bổ sung một câu: “Chẳng trách tam ca của muội say mồi như vậy!”
Tô Giản: “…”
Thấy Tô Giản đã đổi xong nội y, An Dĩ Nhu đi vòng quanh hắn cẩn thận quan sát một phen, sau đó bình luận: “Bộ này rất hợp với tam tẩu! Tẩu có làn da trắng, mặc màu đen lên đặc biệt có cảm giác kích thích!”
Tô Giản cũng không biết nên làm vẻ mặt gì, chỉ nói cộc lốc: “Cảm ơn…”
An Dĩ Nhu bỗng nhiên nâng tay lên tại trên ngực hắn nhẹ nhàng niết một cái, tán thưởng nói: “Ngực của tam tẩu thật sự rất xinh đẹp! Vừa săn chắc lại vừa căng tròn, lại còn mềm như vậy nữa chứ!”
Tô Giản ngây ra như phỗng, qua một lúc mới phản ứng kịp, hắn, hắn đây là bị muội tử tập ngực? (tập kích bất ngờ á)
Từ trước hắn vẫn hy vọng có thể tập kích một bộ ngực của muội tử, kết quả cuối cùng lại là nuối tiếc cả đời, nay một lần nữa được sống lại, lại không ngờ bị muội tử chủ động tập kích một phen, ông trời là đang bồi thường cho hắn sao? Nhưng vì sao hắn lại cảm thấy đền bù này có điểm quỷ dị?
An Dĩ Nhu cẩn thận chăm chú nhìn ngực Tô Giản, bỗng nhiên nói: “Hình như em vừa nhìn thấy có một bộ thực thích hợp với chị, tam tẩu chờ một chút, em đi ra ngoài đem lấy nó vào cho chị, trước đó chị có thể thử cái khác xem!”
“Ừm.”
An Dĩ Nhu mở cửa đi ra ngoài, sau đó đóng lại. Tô Giản nghiêng đầu hướng chính mình trong gương nhìn nhìn, sau đó cởi bỏ khuy áo, cầm lấy một kiện nội y khác bắt đầu thay.
Bên ngoài An Dĩ Nhu chạy thẳng đến chỗ bộ nội y mà nàng vừa mới xem qua, vừa thấy liền lấy xuống trùng hợp sao lại đúng cỡ của Tô Giản, liền muốn trực tiếp đem tới chỉ là ánh mắt bỗng nhiên nổi nghiêng qua, thoáng nhìn đến anh trai vẫn một mực ngồi chờ yên lặng ở một bên, bước chân của An Dĩ Nhu bỗng nhiên dừng lại.
Nàng thay đổi chủ ý.
“Tam ca!”
An Dĩ Trạch giương mắt nhìn về phía nàng.
An Dĩ Nhu cầm nội y trong tay đưa cho hắn: “Đây là cái tam tẩu muốn, anh mang vào cho chị ấy đi! Em mắc đi toilet một lát.”
An Dĩ Trạch vẫn không nhúc nhích, không có lên tiếng trả lời.
An Dĩ Nhu đem nội y lại bước thêm một bước: “Tam ca?”
An Dĩ Trạch ánh mắt sâu thẳm, im lặng một lát mới nhận lấy đồ vật vào tay.
Một món đồ trên tay An Dĩ Nhu giao đến trong tay hắn, lập tức vui vẻ nói: “Em đi toilet! Tam ca ngươi mau mang vào cho tam tẩu đi!” Nói xong cũng không đợi An Dĩ Trạch đáp lại, liền hướng về phía toilet phóng đi.
Tô Giản đem bộ nội y chuẩn bị mặc lên người, đầu tiên là ướm thử vị trí, sau đó bắt đầu nâng tay cài móc áo sau lưng, nhưng mà hắn gài vài lần lại vẫn không có cài được.
Liền lúc này phía sau lại vang lên tiếng đẩy cửa. Tưởng An Dĩ Nhu vào tới, Tô Giản hô: “Tiểu Nhu, có thể giúp chị cài móc áo một chút được không?”
Phía sau một mảnh im lặng.
Phát hiện không có ai trả lời Tô Giản bỗng nhiên ngẩng đầu lên, trong gương xuất hiện ánh mắt sâu thẳm của An Dĩ Trạch.
Tô Giản bỗng nhiên xoay người lại: “Tại sao lại là ngươi?”
An Dĩ Trạch lẳng lặng nói: “Tiểu Nhu đi toilet, nói ta mang quần áo vào cho ngươi.”
“Vậy a.” Phát hiện là An Dĩ Trạch, Tô Giản ngược lại cảm thấy chẳng cần phải khẩn trương, ít nhất so với lúc An Dĩ Nhu còn ở đây thì tự nhiên hơn nhiêu, vì thế hắn thản nhiên nói với An Dĩ Trạch: “Dĩ Trạch, giúp ta cài móc khóa này đi! ta làm như thế nào cũng không cài được!”
An Dĩ Trạch im lặng một lát, đứng ở hắn phía sau vì hắn cài lại móc áo.
Tô Giản thở ra một hơi, đối chiếu với gương, cảm thấy khá ổn vì thế bắt đầu cởi móc áo, chuẩn bị cởi ra.
Nội y cởi ra được một nửa, Tô Giản lơ đãng bắt gặp ánh mắt cương ngạnh của An Dĩ Trạch, đột nhiên nhận thấy có gì đó không đúng.
Không xong! Hắn thế mà lại quên hắn hiện tại chính là phụ nữ, mà vị ở đằng sau kia chính là một tên đàn ông còn trong trắng! Bọn họ tuy rằng bề ngoài là vợ chồng, nhưng trên thực tế lại là quan hệ “Nam nữ” rất bình thường mà thôi, làm một người phụ nữ đứng đắn, hắn làm sao có thể cho giống đực nhìn thấy bộ ngực của mình!
Tô Giản lập tức sửa chữa nâng tay lên che khuất ngực, vội la lên: “Nhắm mắt lại! không cho nhìn!”
An Dĩ Trạch vẻ mặt coi như bình tĩnh, nghe vậy thong dong nhắm mắt lại.
Tô Giản vươn hai tay ra đem hắn đẩy ra ngoài cửa. An Dĩ Trạch bỗng nhiên từ từ nhắm hai mắt lên tiếng nói: “Ngươi trước tiên nên cầm lấy quần áo mặc vào.” Thanh âm trầm thấp, hơi hơi lộ ra một chút khàn khàn.
Tô Giản lúc này mới nhớ tới chính mình ngay cả nội y cũng không có mặc, vội vàng mặc qua loa vào, chỉ là càng cố cài lại móc khóa lại càng không được, Tô Giản đơn giản lấy áo khoác mặc lộn ra sau, rồi đem An Dĩ Trạch đẩy ra ngoài.
Trái lại An Dĩ Trạch cái gì cũng chưa nói, thuận theo đó đi ra ngoài, nhưng lại là được dẫn riêng ra cửa.
Tô Giản thở ra một hơi thật dài, lúc này mới lấy đồ lót và quần áo được mặc lung tung xuống, bắt đầu chậm rãi mặc lại. Đối diện trước gương nhéo nhéo chính mình ngực, Tô Giản trong đầu không khỏi suy nghĩ lung tung. Nói làm nữ nhân thật sự là không dễ dàng a, nam nhân cũng có hai cái này nhưng nam nhân sẽ không sợ bị lộ ngực, nữ nhân lại phải che thật kín, điều này nói lên cái gì? Nói lên thân thể rất quan trọng a! Lúc trước, hắn đối với hai cặp mỡ mềm nhũn trước ngực của con gái này ngay cả nằm mơ cung muốn sờ mó, ngẫu nhiên không cẩn thận đụng tới ngực bạn học nữ đều sẽ vụng trộm hồi tưởng lại cảm giác đó, mà nay hắn rốt cuộc có thể muốn niết như thế nào liền niết như thế ấy, muốn nhào nặn như thế nào liền nhào nặn như thế ấy, nhưng hắn lại hoàn toàn không có cảm giác vui sướng — con bà nó ai nghịch với ngực của mình mà có thể vui sướng được a!
Tô Giản thở dài, đem áo quần trong ngoài đều sửa sang lại thật tốt, mở của phòng thử quần áo ra.
Thấy hắn đi ra, An Dĩ Nhu chào đón: “Tam tẩu chọn được chưa?”
“Được rồi.” Tô Giản gật đầu, trái phải nhìn một vòng, “Ủa” một tiếng, “Tam ca của em đâu?”
“Tam ca á…” giọng điệu An Dĩ Nhu hàm chứa đầy ẩn ý, biểu cảm lại thập phần chính trực, “Vừa rồi khi em trở về, thấy anh ấy bưng mũi chạy vào toilet, hình như là, chảy máu mũi.”
Tô Giản: “…”
Tác giả có lời muốn nói: Ba mươi tuổi xử nam không dễ dàng a…