Archive | 15.02.2015

Trọng sinh trở thành tình địch thê – Chương 14

Chương 14:

Chuyển ngữ: Skellig

Edit: Bồng Bồng

Nhìn An Dĩ Trạch bước vào cửa, Tô Giản thập phần phẫn hận: An Dĩ Trạch, ngươi quả nhiên là tử tình địch của ta! Mỗi khi ta cùng muội tử rơi vào cảnh đẹp liền đến phá hư!

An Dĩ Trạch khó hiểu nhìn Tô Giản hung tợn trừng hắn: “Sao vậy?” Nghĩ đến tình cảnh hôm qua, thanh âm nhu hoà hơn một chút, “Bụng vẫn còn đau?”

Tô Giản hung tợn nghĩ: Lão tử là đau lòng!

Nhan Tử Vi vừa vặn từ trong phòng vệ sinh đi ra, An Dĩ Trạch sửng sốt, đầu lông mày chậm rãi kéo lại: “Trong nhà có khách đến sao?”

Tô Giản gật đầu, không tình nguyện giới thiệu cho hắn: “Vâng, đây là người bạn thân của em Nhan Tử Vi, nghe nói em bị tai nạn giao thông, cho nên muốn đến thăm.”

Nhan Tử Vi tươi cười hào phóng vươn tay đến, chào hỏi một cách tiêu chuẩn: “An tiên sinh, kính mộ đại danh đã lâu. Tôi là bạn tốt nhất của tiểu Giản, trong khoảng thời gian này, tiểu Giản đã nhận được nhiều chiếu cố của ngài rồi.”

An Dĩ Trạch thanh âm lạnh nhạt: “Giản Giản là thê tử của tôi, chiếu cố nàng là chuyện thuộc bổn phận của tôi.”

Tô Giản hung tợn nhìn chằm chằm hai người siết chặt nắm tay, ra vẻ tự nhiên bắt lấy tay An Dĩ Trạch kéo ra, quay sang Nhan Tử Vi cười đến sáng lạng: “Tử Vi, chúng ta ăn cơm đi!”

An Dĩ Trạch lật tay thoát khỏi khống chế của Tô Giản sau đó nắm lấy lòng bàn tay hắn hướng bàn ăn lôi đi.

Tô Giản kinh ngạc: “Hả? Anh chưa ăn cơm sao?”

An Dĩ Trạch gật đầu, ôm lấy hắn đặt xuống bên cạnh chỗ mình ngồi, dọn xong bát đũa cho hắn, lại múc một bát canh, bởi vì mấy ngày trước đây đã làm qua mà động tác bây giờ tự nhiên lưu loát.

“Ăn nhiều một chút. Anh biết em ở nhà một mình sẽ liền ăn uống qua loa.”

“Em không có!”

“Anh thấy ở bên trong thùng rác có bọc sủi cảo đóng gói đông lạnh.”

“Sủi cảo đóng gói đông lạnh thì làm sao? Anh không nên nhìn đồ ăn nhanh bằng nữa con mắt!”

“Cậu hiện tại đang bị ngoại thương lại có nội thương, làm sao lại chỉ ăn cái loại này?”

“Mình từ đâu đến nội thương?”

“Xuất huyết bên trong.”

“…”

“Nếu em mệt không muốn tự mình làm đồ ăn, anh có thể đặt khách sạn mang cho em đồ ăn hảo hạng.”

“Không cần, em sẽ ăn đồ ăn ở cơm điếm, đồ ăn cao cấp ngán đến phát bệnh.”

“Vậy được, không được phép lại ăn thực phẩm đông lạnh, mì ăn liền cũng không được.”

“Ngươi như thế nào cái này cũng quản cái kia cũng quản!”

“Bởi vì ngươi là thê tử của ta.”

Hai người ở bên cạnh cãi nhau, Nhan Tử Vi tại phía đối diện nhìn xem mùi ngon.

Đợi đến khi đối thoại chấm dứt, Tô Giản mới chú ý tới phía đối diện còn có Nhan Tử Vi đang cười tủm tỉm, nhất thời vì An Dĩ Trạch phá hủy hình tượng của mình ở trong lòng nữ thần mà cáu giận không thôi.

Chính lúc oán hận đem cơm biến thành An Dĩ Trạch đâm thọc tiết hận, bỗng nhiên một đôi đũa mang theo một khối thịt cá đưa tới trong bát hắn.

Ngạc nhiên giương mắt, An Dĩ Trạch nói: “Đều đã lọc xương cá, sẽ không lại mắc nghẹn.”

Lão tử chẳng qua bị hóc xương cá một chút, ngươi liền cố ý tại trước mặt nữ thần phá hư hình tượng của ta như vậy, họ An ngươi không cần phải quá đáng như vậy! Tô Giản căm giận không thôi, “A ô” Một ngụm đem thịt cá ví như An Dĩ Trạch chậm chạp nhai.

An Dĩ Trạch lúc này mới bắt đầu ăn cơm. Nhưng mà chưa ăn hai miếng lại dừng lại, chần chờ nói: “Cơm này không phải do em làm phải không?”

Đương nhiên không phải ta làm, là nữ thần làm riêng cho một mình ta! Rõ ràng ta cùng nữ thần có thể hưởng thụ thế giới riêng của hai người, ngươi có cần phải trở về làm bóng đèn như vậy không! Tô Giản thực bi phẫn.

Nhan Tử Vi đối diện trong mắt chợt lóe qua một tia kinh ngạc, ánh mắt lập tức lại có chút ý vị sâu xa: “An tiên sinh, là tôi làm.”

An Dĩ Trạch không có nói cái gì nữa, tựa như thường ngày ưu nhã dùng cơm. Chỉ là sau này Tô Giản mới chú ý tới, An tổng tài ngày thường có thể ăn ba bát hôm nay chỉ ăn một bát.

Lúc này Tô Giản tự nhiên không có tâm tình để ý đến An Dĩ Trạch, mọi sự chú ý của hắn đều dồn lên trên người nữ thần ở phía đối diện, vì vậy liền thấy hắn càng không ngừng gắp đồ ăn cho Nhan Tử Vi: “Tử Vi, ăn nhiều một chút!” “Tử Vi, đây, ăn cái này!” Nga, Tử Vi tên này thật đẹp thật mĩ lệ, kêu mấy lần hắn bỗng nhiên cảm giác mình chính là Nhĩ Khang! (trong phim ‘Hoàn Châu cách cách’ Nhĩ Khang cũng có người yêu tên là Tử Vi)

Nhan Tử Vi cười tủm tỉm nhận lấy đồ ăn hắn gắp tới, ánh mắt lại dò xét An Dĩ Trạch đang che mặt không có phản ứng gì: “Tiểu Giản, cậu không cần phải lo cho mình, cậu nên hảo hảo chiếu cố An tiên sinh mới phải.”

Tô Giản quay đầu xem xét liếc mắt nhìn An Dĩ Trạch, thấy mặt An Dĩ Trạch u ám đen kịt, cũng đang nhìn về phía hắn với ánh mát sâu thăm thẳm, lập tức sửng sốt. Phải ha, hai người không phải đã ước định trước mặt người ngoài phải show ân ái sao? Tuy rằng Nhan Tử Vi biết hai người là giả kết hôn, nhưng dựa theo quy tắc thì bất luận là ai cũng đều không được biết nội tình, nói vậy từ trước Tô Giản cũng là vụng trộm nói cho nàng. Nếu An Dĩ Trạch biết hắn vi phạm ước định bảo mật liền trở mặt thì không hay rồi, cho nên còn cần phải làm bộ như Nhan Tử Vi không biết chân tướng sự việc hai người giả kết hôn, tại trước mặt nàng diễn một show ân ái a! An mặt than trừng hắn khẳng định là vì ý này!

Nghĩ thông suốt Tô Giản lập tức thuận tay gắp một đũa rau hẹ, ném tới trong bát An Dĩ Trạch, hướng hắn cười: “Đây, ăn nhiều một chút! Cái này ăn rất tốt!”

Nhan Tử Vi đối diện cười tủm tỉm tiếp lời: “Đúng vậy, nghe nói rau hẹ có công hiệu tráng dương.”

Tô Giản: “…”

.

Cơm nước xong, An Dĩ Trạch tự nhiên lại bị Tô Giản cho đi rửa bát, lý do là không có lý nào lại khiến khách nhân rửa bát, cũng không có lý nào để người tàn tật rửa bát.

Sau đó chính mình lôi kéo Nhan Tử Vi đi vào phòng nói chuyện phiếm. (lồng tiếng: whisper whisper…)

Nhìn nữ thần ngồi ở trên giường mình, Tô Giản cảm giác thực hạnh phúc.

Nhan Tử Vi lại dò xét Tô Giản đang tràn đầy tiếu ý: “Xem ra An Dĩ Trạch đối với cậu không tệ.”

“Đó là bởi vì có cậu ở đây vì hắn và mình đã có ước định, ở trước mặt người ngoài liền phải show ân ái, hắn cũng không biết là cậu đã biết chuyện này rồi.”

“Mình sẽ giữ bí mật không để hắn biết.” Nhan Tử Vi hướng Tô Giản nháy mắt mấy cái, “Bất quá hôm nay vẫn là khiến mình mở rộng tầm mắt.”

“Hửm?”

“Hoá ra An tổng tài cũng sẽ có lúc rửa bát.”

“Hắn ngay cả đường với muối đều không phân biệt rõ, còn có thể làm sao? Chỉ còn lại mỗi một công năng rửa bát.”

Nhan Tử Vi cong khóe miệng lên: “Xem ra hiện tại, An Dĩ Trạch tựa hồ rất không tệ.”

Tinh thần Tô Giản nhất thời trầm xuống. Ta thèm vào a! Thật vất vả mới có muội tử đi theo ta, mối quan hệ tiến triển cũng tương đối tốt, An Dĩ Trạch ngươi lại cùng ta tranh giành! Ta và ngươi quả nhiên không đội trời chung!

Tô Giản vội vàng nói: “Kỳ thật hắn trừ bỏ bộ mặt có thể sử dụng lừa gạt người khác, ngoài ra không có gì tốt, cậu đừng nên thích hắn!”

Nhan Tử Vi ngẩn ra: “Mình làm sao có thể thích hắn?”

Tô Giản nghe vậy đại hỉ.

Liền nghe Nhan Tử Vi nói tiếp: “Mình cảm thấy là tiểu Giản cậu suy xét một chút xem có nên đem hắn lấy luôn đi, cùng hắn biến giả thành thật?”

Tô Giản bị nước miếng của chính mình làm sặc.

Nhan Tử Vi thản nhiên nói: “Lại nói tiếp, thanh danh An Dĩ Trạch ở bên ngoài cũng không tệ lắm, ngày thường cũng không có nghe nói chuyện xấu nào dính dáng tới nữ nhân.”

Tô Giản buồn bã nói: “Chưa cùng nữ nhân xảy ra chuyện xấu gì, còn có thể là gay.”

Nhan Tử Vi sửng sốt, ngón tay vuốt ve cằm: “Cái này cũng không phải là không có khả năng, An Dĩ Trạch xét về diện mạo dáng người gia thế năng lực mọi thứ đều có trong tay, loại đàn ông chất lượng tốt này đặt ở trong cánh mày râu cũng có nhiều người hâm mộ. Bất quá có phải GAY hay không…” Nhan Tử Vi cười dò xét Tô Giản, “Tiểu Giản cậu cùng hắn ở chung hơn một tháng, chẳng lẽ còn nhìn không ra sao?”

Tô Giản trợn to mắt: “Mình làm sao biết được?”

Nhan Tử Vi cười xấu xa: “Tỷ như, hắn đối với cậu, có phản ứng hay không?”

Tô Giản nghe vậy chỉ cảm thấy kinh sợ, vội vàng nói: “Không có! Hoàn toàn không có!”

Nhan Tử Vi hơi hơi có chút thất vọng, nhưng lập tức lại nói: “Được rồi, như vậy thì ngày nào đó cậu ăn mặc ít một chút, dụ hoặc hắn thử xem xem.”

Tô Giản dại ra: “… không thể làm được.” Dụ hoặc tử tình địch cùng mình làm chuyện đó, Tô Giản cảm thấy lông tóc đều dựng ngược.

“Có cái gì không thể làm được?” Nhan Tử Vi tiếu ý yên nhiên (chỉ vẻ tươi cười xinh đẹp), đem nàng trên dưới trái phải nhìn khắp một lượt (thượng hạ xa xăm một tá lượng), thuận tiện sờ soạng ngực của nàng một chút, “Nếu mình đoán không lầm thì An Dĩ Trạch thích cậu ở khoản này.”

Cảm giác bị nữ thần quấy rối tình dục khiến Tô Giản ửng đỏ cả mặt, lắp bắp nói: “Mình, mình…”

Cho rằng nàng thẹn thùng, Nhan Tử Vi trêu chọc nàng: “Dễ chịu lắm phải không nào? Cậu cũng thích được hắn làm như thế này phải không?”

“Không!” Là ta thích ngươi làm như vậy a nữ thần!

“Không?” Nhan Tử Vi chăm chú nhìn thần sắc của nàng, chậm rãi thu nét tươi cười, “Tiểu Giản, chẳng lẽ, cậu vẫn còn nghĩ đến Lục Thừa Hoà?”

“Lục Thừa Hoà? Đó là ai?”

Nhan Tử Vi ngẩn ra, sau đó chậm rãi nở tiếu ý: “Đúng rồi, mình quên mất cậu mất trí nhớ. Không có việc gì không có việc gì, đó là một người không quan trọng, cậu không nhớ là tốt nhất.”