Archive | Tháng Một 2015

Trọng sinh trở thành tình địch thê – Chương 9

Chương 9:

Chuyển ngữ: Skellig

Edit: Bồng Bồng

Buổi chiều vừa tỉnh lại chỉ cảm thấy tinh thần khoan khoái. Tô Giản cầm lấy di động nhìn đồng hồ đã là bốn giờ hơn .

Tô Giản đi đến phòng khách nhìn thấy An Dĩ Trạch đang đứng tại ban công bên cạnh, tựa như vừa nói chuyện điện thoại xong.

Tô Giản ngồi trên ghế sô pha đem cái chân bị bó bột gác lên trên bàn trà, sau đó nhìn chằm chằm An Dĩ Trạch.

An Dĩ Trạch đi vào nhìn thấy hắn, cũng liền hướng tới sô pha đi đến: “Vừa mới ngủ dậy?”

Tô Giản ngẩn ra: “Ngươi như thế nào lại biết?”

An Dĩ Trạch chỉ chỉ: “Tóc.”

Tô Giản cúi đầu nhìn xuống chỉ thấy tóc dài quấn lộn xộn, nhìn vào dấu tích này sẽ biết chính là vừa ở trên giường lăn lộn qua.

Tô Giản cười gượng hai tiếng, tùy tay vuốt hai cái.

An Dĩ Trạch tiến lại gần giúp hắn chải chuốt lại mớ tóc rối trên đầu.

Động tác này hắn làm thực tự nhiên, Tô Giản cũng không để ý, chỉ là thì thầm oán giận nói: “Để tóc dài quả thật rất phiền phức, thật muốn cắt phăng đi vừa gọn gang lại vừa đỡ tốn dầu gội còn bớt việc!”

Chuyển mắt qua mới phát hiện khóe miệng An Dĩ Trạch ngậm cười.

Té ra An mặt than cũng có khi cười nha! Tô Giản yên lặng kinh ngạc, trừng đôi mắt: “Ngươi cười cái gì?”

An Dĩ Trạch nói: “Ta cho rằng nữ hài tử đều thích để tóc dài.”

Tô Giản thầm nhủ: Ta cũng thích nữ hài tử để tóc dài, nhưng ta không thích tóc lại mọc dài ở trên đầu ta!

Tô Giản vuốt một túm tóc của mình niết thành lọn cầm ở trên tay chơi đùa, khụ hai tiếng thông giọng sau đó nói: “Lão công ta đói bụng.”

Tô muội tử thanh âm vốn mềm mại dễ nghe còn không tự chủ mang thêm chút yếu ớt, cộng với Tô Giản cố ý thêm ngữ khí ủy khuất ai oán, tự nhiên thành vũ khí có sức sát thương lớn, An Dĩ Trạch có bị Tô Giản giết hay không thì không biết, nhưng bản thân Tô Giản thế nhưng lại bị chính mình giết chết, Tô Giản nghĩ nếu như có một muội tử nào đó cùng nói lời như vậy với mình thì lòng mình đã sớm mềm nhũn, mặc kệ nàng muốn gì mình nhất định liền đi làm!

Quả nhiên, An Dĩ Trạch chẳng qua cũng là một người đàn ông bình thường như bao người đàn ông khác, nghe Tô Giản nói vậy, vẻ mặt liền trở nên trìu mến.

“Ngươi gần đây hình như rất nhanh đói bụng.”

Tô Giản: “…” Họ An kia ngươi vòng vo nói ta là trư đừng cho là ta nghe không hiểu!

Tô Giản bực mình nói: “Ta còn phải điều dưỡng thân thể mà, đương nhiên muốn ăn nhiều!” Trừng mắt nhìn An Dĩ Trạch, “Ta không muốn ăn cơm chiều mua ở bên ngoài nữa!”

“Vậy…”

“Cũng không ăn mì ăn liền!”

An Dĩ Trạch bất đắc dĩ nhìn hắn.

Tô Giản nói: “Tính ra chúng ta cũng không phải phu thê chân chính, nhưng chung quy cũng coi như người một nhà, ta hiện tại bị thương tật, ngươi hẳn là làm cho ta vài món ăn ngon được không, để ta hảo hảo bồi bổ?”

An Dĩ Trạch trầm mặc trong chốc lát: “… Ta nấu ăn không ngon.”

Tô Giản nhiệt tình nói: “Không sao hết, ta tin tưởng ngươi, ngươi xem ngươi ngay cả tổng tài đều có thể lên làm, như thế nào lại không thể nấu một bữa cơm!” Hừ hừ, họ An, ta sẽ không cho ngươi cơ hội đào thoát! tử tình địch khúm núm giống như cô người yêu bé nhỏ nấu cơm cho mình ăn ôi chu choa, ngẫm lại là tình cảnh kích thích đến cỡ nào nha!

Thấy An Dĩ Trạch trầm mặc không nói gì, Tô Giản vội vàng đưa di động ra: “Nếu anh nghĩ không muốn đi siêu thị, trực tiếp gọi điện thoại đến siêu thị là được, cần cái gì bọn họ có thể đưa hàng tới tận nhà!”

An Dĩ Trạch vẫn là trầm ngâm không nói.

Tô Giản tua nhanh hồi ức về bên trong một bộ phim tình cảm, hình tượng nữ nhân vật chính mảnh mai dịu dàng, sau đó nhẹ nhàng lôi kéo ống tay áo An Dĩ Trạch, bĩu môi, ngẩng mặt, hướng hắn nháy mắt: “Lão công…” Hai chữ gọi ra rung động đến tâm can, Cửu Khúc Thập Bát Loan. (nguyên gốc là ‘九曲十八彎’ nghĩa là giọng Giản Giản nhà ta làm nũng uốn lượn lưu luyến như địa danh Cửu Khúc Thập Bát Loan – Các nàng có thể tìm hiểu thêm về nó qua điển tích về Cửu Khúc Hồng Mai Trà)

An Dĩ Trạch “Xì” Một tiếng nở nụ cười.

Tô Giản choáng váng, họ An đây là cái gì phản ứng? Lão tử ra sức như vậy, biểu diễn kinh điển như vậy, lúc này không phải nên là lão tử muốn cái gì ngươi liền đáp ứng cái đó, lão tử hỏi tài khoản ngân hàng ngươi thuận tiện dâng mật mã sao!

Nhìn bộ dáng hắn ngây ngốc, An Dĩ Trạch đưa tay lên sờ sờ đầu của hắn, mỉm cười nói: “Hảo.”

Tô Giản nghĩ, mẹ nó An Dĩ Trạch gia hỏa này cười rộ lên thật là… Đáng khinh lại dâm đãng! Chết cũng không thừa nhận nam nhân trước mắt này ngày thường mặt than khi cười rộ lên mi nhãn giãn ra, thật sự rất dễ thương.

Được An Dĩ Trạch nhận làm tất cả mọi việc, Tô Giản Tâm tình đại hảo, gác hai chân ở trong phòng khách xem TV, ngay cả đài quốc gia kênh nông nghiệp tiết mục nuôi heo cũng xem đến cười hanh hách.

An Dĩ Trạch cầm một chồng giấy đi ra, mắt tuỳ ý nhìn TV, sau đó lại kinh ngạc nhìn thoáng qua tiểu nha đầu lười biếng nằm ở trên sô pha.

Tô Giản lập tức chú ý tới: “Gì hả?”

An Dĩ Trạch nói: “Ta chỉ là không nghĩ tới ngươi thích loại tiết mục này.”

Tô Giản cảm giác nam nhân trước mắt là đang khoái trí trong việc khinh bỉ mình, nhất thời mất hứng: “Loại tiết mục này thì làm sao? Không nuôi heo ngươi làm sao mà có thịt heo ăn?”

An Dĩ Trạch gật gật đầu: “Ngươi nói thật sự đúng, cho nên nuôi heo rất trọng yếu.” Nói xong liền hướng phòng bếp đi. (ca ca mau đi nuôi heo đi, con heo này còn có thể sinh con nữa nha)

Tô Giản lúc đầu hoàn không phản ứng lại, lại đi nhìn tiết mục nuôi heo một hồi lâu bỗng nhiên sực tỉnh, người này lại lòng vòng mắng mình là trư?!

Không thể dễ dàng tha thứ! Tô Giản nổi giận đùng đùng chống nạng đến cửa phòng bếp.

Kết quả nhìn thấy tờ giấy trong tay An Dĩ Trạch, hắn trước tiên liền hiếu kỳ: “Ngươi cầm đó là cái gì?”

An Dĩ Trạch: “Danh sách nguyên liệu.”

Tô Giản lập tức vui vẻ: “Xem ra ngươi chuẩn bị còn rất đầy đủ!”

An Dĩ Trạch: “Ngươi trở về xem tiếp tiết mục của mình đi.”

Ánh mắt Tô Giản trong suốt sáng ngời: “A! Vậy ta đây trở về a, ngươi chậm rãi làm!” Nói xong vui vẻ chống nạng quay về phòng khách.

Phía sau, An Dĩ Trạch nhìn bóng dáng vui vẻ của hắn, khóe miệng không tự chủ được hơi hơi dương lên.

.

Hơn một giờ sau, đồ ăn được dọn lên bàn.

Tô Giản tự giác sớm ngồi vào bên bàn ăn, đánh giá thành quả của An Dĩ Trạch.

Một trứng trưng cà chua, một thanh tiêu xào thịt, còn có một sơn dược canh xương. Vừa thấy các món dọn lên về hình thức đều rất bắt mắt.

Tô Giản thất vọng bĩu môi.

An Dĩ Trạch đem chiếc đũa đưa tới trên tay hắn: “Sao vậy?”

Không tìm được cơ hội cười nhạo đả kích ngươi cho nên mất hứng!

Tô Giản xả ra nụ cười gượng: “Không có gì.” Bất mãn vươn chiếc đũa qua khều đồ ăn.

Một đũa trứng trưng cà chua vào đến miệng, Tô Giản lập tức đứng hình.

“Món trứng trưng cà chua này… ngươi cho bao nhiêu muối?”

An Dĩ Trạch sửng sốt: “Làm thế nào lại có muối, chủ yếu là bỏ đường, chẳng lẽ –”

Tô Giản sung sướng khi người gặp họa: “Phỏng chừng ngươi đem muối và đường nhìn thành một đi.”

An Dĩ Trạch: “…”

Tô Giản lại một đũa hướng tới thanh tiêu xào thịt, sau đó mặt đầy rối rắm.

An Dĩ Trạch yên lặng nhìn hắn.

Tô Giản vui thích nói: “Thanh tiêu còn hơi sống.”

An Dĩ Trạch trầm mặc, bưng sơn dược canh xương nhấc lên.

Tô Giản kinh ngạc: “Chuyện gì vậy?”

An Dĩ Trạch Bình tĩnh nói: “Canh này vẫn là đừng nên uống.”

Tô Giản thầm nói: Cơ hội nhìn ngươi chê cười tốt như vậy, ta làm sao có thể bỏ qua chớ! vì thế đem bát canh đoạt lấy, lưu loát cầm lấy thìa múc một muỗng nếm.

Sau đó một ngụm canh nằm tại trong miệng, nuốt cũng không được, phun cũng không xong.

Cuối cùng gian nan nuốt xuống dưới, Tô Giản hỏi: “Ngươi đem nhầm nắp đường và nắp muối đổi cho nhau phải không?”

An Dĩ Trạch im lặng gật đầu.

Tô Giản hưng phấn. Tô Giản hắn thích nhất là làm gì? Đó chính là đả kích tử tình địch An Dĩ Trạch của hắn a! Tô Giản hắn thích nhất là nhìn cái gì? Đó chính là nhìn mặt tử tình địch An Dĩ Trạch của hắn thụ đả kích a!

An Dĩ Trạch, ngươi cao phú soái thì thế nào, ngươi ba mươi tuổi được làm tổng tài thì thế nào, đầu năm nay nam nhân không biết nấu cơm sẽ không phải là nam nhân tốt!

Tô Giản vì rốt cuộc tìm được nhược điểm của An Dĩ Trạch hưng phấn không thôi, vui vẻ ra mặt.

An Dĩ Trạch nhìn hắn uống qua chén canh liền có một bộ dáng vui vẻ, không khỏi kinh ngạc: “Tại sao lại vui vẻ vậy?”

“A?” Tô Giản phục hồi tinh thần, gặp An Dĩ Trạch ngây thơ nhìn mình, tự nhiên không dám nói cho hắn suy nghĩ trong lòng, vì thế thuận miệng biện lý do lung tung, “Ta là cảm thấy canh này bỏ lộn gia vị như vậy mà lại rất ngon.”

An Dĩ Trạch lại im lặng, sau đó đem canh bỏ lại đây: “Nếu ngươi thích, vậy tất cả đều cho ngươi uống.”

Tô Giản: “…”

An Dĩ Trạch đứng lên: “Hay là ta gọi điện thoại kêu thức ăn ngoài đi.”

Tô Giản bận rộn ngăn cản hắn: “Không cần không cần! nếu đã làm vậy liền chấp nhận ăn đi, không thì lãng phí nhiều lắm!”

Đợi An Dĩ Trạch buông điện thoại ngồi xuống, Tô Giản nhiệt tình bận rộn thay hắn gắp đồ ăn: “Đây, nấu cơm vất vả nhất, ngươi nhất định phải ăn nhiều một chút!”

An Dĩ Trạch chần chờ ăn mấy miếng, sau đó gác hạ đũa, một câu cũng chưa nói.

Đối diện Tô Giản mặt mày hớn hở.

An Dĩ Trạch: “Liền cao hứng như vậy sao?”

Tô Giản sửng sốt: “Hửm?”

An Dĩ Trạch chỉ chỉ đồ ăn chính mình làm: “Cơm của ta làm thất bại, ngươi liền cao hứng như vậy sao?”

Tô Giản vội vàng lắc đầu, tỏ vẻ chính mình thập phần chính trực.

An Dĩ Trạch than nhẹ: “Quả nhiên là tiểu nha đầu.” (à An thúc thúc và Giản Giản tuổi cách nhau gần một giáp – 12 năm nha)

Tô Giản mất hứng: “Ai là tiểu nha đầu!” Lão tử coi vậy nhưng là đại lão gia có ba mươi năm kinh nghiệm bôn ba trên đường đời, ngươi bất quá liền so với ta lớn hơn một tuổi, có cái gì mà uy phong?

“Ngươi năm nay cũng liền hai mươi mốt tuổi.” An Dĩ Trạch nói.

Gì? Tô Giản nghe thế có chút kinh ngạc, tô muội tử là trung học lão sư, bằng cấp ít nhất phải đạt được là đại học khoa chính quy, liền tính năm nay vừa tốt nghiệp thì hai mươi mốt tuổi này cũng có chút quá trẻ! chẳng lẽ nàng thời điểm đi học nhảy qua cấp?

Tô Giản bỗng nhiên cảm giác có điểm không được tự nhiên, tuy nói tuổi trẻ là phúc, nhưng này đột nhiên trở lại thanh xuân niên kỉ, thật là có điểm không thích ứng.

Bất quá khuôn mặt tô muội tử kia nhìn chỗ nào cũng không có nét già dặn, liền tính hiện tại là hai mươi mốt tuổi, vẫn là trông trẻ hơn so với tuổi thực tế, mi nhãn khả ái xinh đẹp tuyệt trần kia đi giả mạo mười lăm mười sáu tuổi nữ sinh trung học tuyệt đối không có vấn đề!

Nói như vậy, An Dĩ Trạch đây là muốn tìm người nhỏ hơn hắn chín tuổi bộ dạng cùng trẻ vị thành niên không khác nhau lắm để kết hôn?

An Dĩ Trạch ơi An Dĩ Trạch, nguyên lai ngươi có sở thích đặc biệt này, hắc hắc hắc hắc hắc…

Tô Giản mở ra ngón giữa ngón trỏ vuốt ve cằm, nhìn An Dĩ Trạch cười đến ý vị thâm trường: “Ngươi thích loli?”

An Dĩ Trạch ngẩn ra.

Tô Giản một bộ “Anh em ta hiểu ngươi” khẩu khí: “Nam nhân nha, mười tám tuổi thời điểm thích mười tám tuổi, thời điểm hai mươi tám tuổi vẫn là thích mười tám tuổi, ba mươi tám bốn mươi tám cho dù là một trăm tuổi, tiểu cô nương mười tám tuổi vĩnh viễn là thứ nam nhân yêu nhất! cho nên không có gì cần phải che giấu, chung quy loli có ba điểm tốt, trẻ đẹp ngoan hiền và dễ sa ngã, đại gia đều thích!”

An Dĩ Trạch không nói gì, sau một lúc lâu mới nói: “Ngươi sau khi mất trí nhớ, lại trở nên… Sáng sủa hơn rất nhiều.” (ý của ca ca có phải là đen tối hơn không)

Tô Giản lập tức rùng mình, người này là hoài nghi cái gì?

Lập tức cẩn thận hỏi: “Vậy, ta lúc trước là như thế nào?”

An Dĩ Trạch: “Lúc trước, tương đối dịu dàng nhàn tĩnh.” (nhàn trong nhàn nhã, tĩnh trong trầm tĩnh)

Tô Giản nói thầm: Đó là bởi vì lúc trước vị kia là nữ nhân hàng thật giá thật, mà hiện tại trước mặt ngươi là ngụy nương chân hán tử! Lão tử một đại lão gia như thế nào có thể cho ngươi dịu dàng nhàn tĩnh?

Tô Giản khụ một tiếng, nói: “Kỳ thật hiện tại này mới là ta chân thật bộ dáng, lúc trước lúc ấy, bởi vì mẫu thân sinh bệnh, trong lòng ta sốt ruột cực kỳ, nơi nào còn tinh thần hoạt bát? Huống chi khi đó với ngươi một chút cũng không quen biết, đương nhiên liền câu nệ một ít. Hiện tại ta mất trí nhớ, tự nhiên là khôi phục bản tính.”

Mắt thấy An Dĩ Trạch trầm ngâm không nói, Tô Giản trong lòng bối rối, sợ hắn nhìn ra sơ hở, vì thế bận rộn bổ sung: “Kỳ thật ngươi đúng là không hiểu nữ nhân, tại trước mặt mỗi người khác nhau bọn họ chính là có bộ dáng khác nhau! Từng có người nói qua: người không quen thuộc với ta cho ta là thanh niên bình thường, bạn bè có chút quen thuộc cảm thấy ta là thanh niên văn nhã, chỉ có bằng hữu tốt nhất mới biết được, ta kỳ thật chính là một thanh niên 2B!” (nguyên gốc tiếng anh là hybrid nghĩa là hỗn tạp, ở Việt Nam mình đọc trạy đi thành ‘hai phai’ nghĩa là bống mén hay bê đê gì đó)

An Dĩ Trạch trầm ngâm một lát, nhìn hắn: “Chúng ta hiện tại là bằng hữu tốt nhất?”

Tô Giản sửng sốt: “Ể?”

An Dĩ Trạch đứng dậy, bắt đầu bấm điện thoại gọi đồ ăn ngoài.

Tô Giản lần này không có ngăn cản hắn, chung quy mục đích chế giễu đã đạt tới, cho nên hoàn toàn không cần lại liều mình bồi An Dĩ Trạch ăn tác phẩm của hắn.

Nghe An Dĩ Trạch cầm điện thoại báo tên đồ ăn, Tâm tình Tô Giản thập phần thích ý. Đang lúc này, trong đầu linh quang chợt lóe, hắn bỗng nhiên suy nghĩ cẩn thận câu An Dĩ Trạch vừa mới nói kia.

— chúng ta hiện tại là bằng hữu tốt nhất?

Sát! An Dĩ Trạch, ngươi mới là 2B thanh niên! Cả nhà các ngươi đều là 2B thanh niên!

Trọng sinh trở thành tình địch thê – Chương 8

Chương 8:

Chuyển ngữ: Skellig

Edit: Bồng Bồng

Hôm sau là cuối tuần.

Bởi vì buổi tối hôm qua đi ngủ khá sớm cho nên Tô Giản rời giường so với thường ngày sớm hơn rất nhiều. Nhưng mà đi ra mới phát hiện An Dĩ Trạch đã không còn ở trong phòng.

Chẳng lẽ người này đi tới công ty làm ngoài giờ?

Tô Giản đang âm thầm đoán già đoán non chợt nghe tiếng cửa mở, sau đó liền thấy An Dĩ Trạch mặc một bộ đồ thể dục đi đến.

Tô Giản cào cào tóc, thoáng có chút không được tự nhiên cùng hắn chào hỏi: “Anh đi chạy bộ sao?”

An Dĩ Trạch “Ừ” một tiếng, cầm trong tay một bịch đồ ăn thật to đặt lên trên bàn, sau đó quay đầu gọi Tô Giản: “Mau ăn sáng đi.”

Gì đây? Tô Giản nhảy lò cò qua xốc bịch đồ ăn to lên xem xét một lượt, các món điểm tâm sáng quả là rất phong phú.

Họ An coi như có tâm. Tô Giản có chút vừa lòng.

Hai người ngồi đối diện nhau, bắt đầu bữa ăn sáng. Ánh dương quang trong trẻo chiếu vào, trải ra một màn ánh sáng nhu hòa.

Mỗi người tự ăn phần của mình cũng không nói với nhau lời nào. Tô Giản là vì cảm thấy không có chuyện gì thích hợp để nói, về phần An Dĩ Trạch, Tô Giản nghĩ người này là khúc gỗ bẩm sinh, tính tình vốn là vô vị ít nói như vậy.

Nhưng kết quả vô cùng thú vị là tên An mặt lạnh đã mở miệng trước: “Chân còn đau không?”

“A?” Tô Giản sững sờ, “Đã sớm không còn đau nữa.”

An Dĩ Trạch nói: “Ta là nói đùi phải.”

“Đùi phải?” Tô Giản đực mặt ra, lúc này mới phản ứng lại hóa ra hắn hỏi là chuyện tối hôm qua mình bị té ngã bèn thoải mái nói: “À, vậy thì càng không có việc gì , không phải chỉ bị bầm một chút ư, đó tính là gì?”

An Dĩ Trạch: “Nhưng mà một chân ngươi hiện giờ đang bị bó bột, không thể để lại bị té ngã.”

Tô Giản: “…”

Không nói tiếng nào cắm đầu càn quét xong bữa sáng của mình, Tô Giản thỏa mãn sờ sờ cái bụng, giương mắt nhìn về phía An Dĩ Trạch, đối phương còn chưa có ăn xong. Tô Giản lười biếng tựa vào trên ghế đánh giá người đối diện. Trước tiên phải nói đến, An Dĩ Trạch tướng ăn quả là rất nhã nhặn, phải dùng từ nào để hình dung nhỉ? Đúng rồi, ưu nhã, cách ăn uống của người này có phong thái rất ưu nhã lịch sự, đẹp – mới là lạ! Mẹ ơi ăn bữa sáng thôi mà, An Dĩ Trạch ngươi có cần phải mệt như vậy hay không, làm như đang ngồi ở nhà hàng tây ăn beef steak vậy!

Tô Giản ở trong lòng yên lặng đem An Dĩ Trạch khinh bỉ một phen, mở miệng: “Khụ, Dĩ… Cái kia Trạch, ta có vấn đề muốn hỏi ngươi.”

An Dĩ Trạch giương mắt nhìn về phía hắn: “Nói đi.”

Tô Giản trịnh trọng nói: “Ta giữa trưa ăn cái gì?”

An Dĩ Trạch: “…”

Tô Giản nhíu mày: “Lại là thức ăn nhanh?”

An Dĩ Trạch: “Ngươi không thích?”

Tô Giản: “Đồ ăn mua ở bên ngoài làm sao so với đồ ăn ở nhà nấu chứ?”

“Nói vậy cũng đúng.” An Dĩ Trạch gật gật đầu nhìn hắn không nhanh không chậm nói, “Ta cũng không thích đồ ăn ở bên ngoài, trước kia đều là do ngươi nấu cơm.”

Tô Giản: “…”

.

Kết quả cuối cùng là, Tô Giản đáp ứng vụ cơm trưa do hắn phụ trách.

Bởi vì hắn cảm thấy, nếu trước kia Tô Giản đều phải nấu cơm thì hắn cũng không thể không làm để tránh bị bại lộ.

Vì thế ăn xong điểm tâm, hắn gọi điện thoại cho siêu thị trong tiểu khu, mua vài nguyên liệu nấu ăn, yêu cầu siêu thị đưa hàng tới cửa.

Giờ ăn cơm buổi trưa, hắn đẩy cửa thư phòng ra.

An Dĩ Trạch bên trong thư phòng đang đọc một quyển sách giương mắt nhìn về phía hắn.

Tô Giản liếc qua quyển sách trên tay hắn, nhận ra không phải tiếng Trung Quốc, vì thế thuận miệng nói: “Nha, đang xem sách tiếng Anh sao!”

An Dĩ Trạch tự nhiên khép sách lại: “quyển sách này tiếng Pháp.”

Tô Giản: “…”

An Dĩ Trạch đứng dậy: “Là muốn gọi ta ăn cơm sao?”

Tô Giản gật gật đầu: “Ừm, đi ra ăn cơm đi.”

Hai người một trước một sau đi đến phòng ăn. Nhưng mà nhìn đến trên bàn cơm trưa An Dĩ Trạch không khỏi cứng đờ.

Chỉ thấy trên bàn cơm rộng rãi, đường đường chính chính bày ra hai bát mì bò thịt kho tàu đã pha sẵn.

Tô Giản nói: “Nhanh ăn đi, nếu không mì bị nở sẽ ăn không ngon.” Thấy An Dĩ Trạch như cũ vẫn không nhúc nhích, liền nói bổ sung: “Mì là món ăn mà toàn bộ người dân Trung Quốc đều thích, cũng chính là khẩu vị kinh điển đó nha!”

An Dĩ Trạch: “…”

.

An Dĩ Trạch cuối cùng vẫn là ngồi xuống, từng ngụm từng ngụm đem mì ăn liền mùi vị kinh điển nuốt vào.

Tô Giản thập phần vừa lòng, tâm tình rất vui vẻ, sau khi ăn xong cũng không lập tức trở về phòng mình, mà là ngồi ở phòng khách lôi kéo An Dĩ Trạch nói chuyện.

Tô Giản hỏi An Dĩ Trạch: “Ngươi có biết gì về gia đình của ta không?”

An Dĩ Trạch nói: “Ta chỉ biết ngươi là con một, và là do chính mẹ ngươi một tay nuôi nấng ngươi.”

Trách không được tô muội tử tình nguyện kết hôn giả đổi lấy tiền mang về cho mẹ chữa bệnh, thân tình vốn là khó bỏ huống chi là người mẹ một thân một mình nuôi nấng con gái lớn khôn chứ. Nghĩ đến, Tô mẫu mấy năm nay nhất định thực không dễ dàng, mà hiện tại, chính mình đoạt thân thể nữ nhi của bà, cũng nhất định phải giúp tô muội tử làm tròn bổn phận đạo hiếu của một người con. Tô Giản âm thầm hạ quyết tâm.

“Vậy, mẹ của ta hiện tại ở nhà một mình ư? Không được ai chăm sóc sao?”

An Dĩ Trạch suy nghĩ một chút nói: “Hình như là có một ông chú nào đó đang chăm sóc bà ấy.”

“Ông chú?” Tô Giản nghi hoặc, “Ngươi xác định? Không phải chú ruột ư?”

An Dĩ Trạch nói: “Ngươi từng nói, ông chú này rất có khả năng trở thành cha dượng của ngươi.”

Tô Giản ngẩn ra một lúc lại thấy nhẹ nhõm. Như vậy cũng tốt, chung quy Tô mẫu này bệnh không nhẹ, phải có một người luôn ở bên cạnh chiếu cố, hắn là có tâm muốn thay tô muội tử làm tròn đạo hiếu, nhưng thực tế mà nói, Tô mẫu đối với hắn dù sao cũng là một người xa lạ, muốn hắn quan tâm chăm sóc người giống như đối đãi với chính cha mẹ mình thì vẫn là không làm được, hiện tại có một người rất quan tâm bà và luôn bên cạnh chiếu cố bà đó là không còn gì có thể tốt hơn.

Tô Giản ở trong phòng lục ngăn kéo tìm di động của tô muội tử. Kiểm tra danh bạ, thực dễ dàng tìm thấy dãy số của bà có tên là “Mẹ yêu”. Sau khi làm một phen củng cố tâm lý, Tô Giản bấm số điện thoại Tô mẫu.

“A lô, Giản Giản à!” Thanh âm rất ôn nhu, cũng rất vui vẻ, nhưng mà… là giọng nam.

Tô Giản đoán giọng này chắc hẳn là của người đàn ông tốt bụng đã phải lòng mẹ của Giản Giản. Có điều, Tô muội tử lúc trước xưng hô với ông ta thế nào đây? Hiện tại hắn cũng không có cách nào khác là lấy cớ “Mất trí nhớ” đối phó, bởi vì hắn cũng không tính toán đem việc “Mất trí nhớ” này nói cho Tô mẫu, chung quy lão nhân gia còn đang bị bệnh nặng, sẽ không chịu nổi đả kích.

Nhãn châu của Tô Giản chuyển động, cái khó ló cái khôn, cố ý nói giọng trầm thấp: “Ngươi là ai?”

“Ta là Lý thúc của cháu đây!” Đối phương ha ha cười, “Nha đầu này không nhận ra sao?”

“A, là Lý thúc sao, cháu quả thật không có nghe ra giọng thúc.” Tô Giản khóe miệng giương lên, “Sóng di động của cháu bên này không được tốt cho lắm.”

Bên kia thanh âm của Lý thúc thực ôn hòa: “Cũng khó trách cháu không nhận ra, hai ngày nay thúc bị cảm cúm nhẹ, cổ họng có hơi khàn một chút.”

“Lý thúc bị cảm sao? Thúc đã uống thuốc chưa? Thúc phải chú ý thân thể mình một chút!”

Lý thúc hiển nhiên rất là vui vẻ: “Không có gì to tát đâu, chỉ là bị ho khan vài cái thôi uống thuốc rồi sẽ mau khỏi. Thân thể Lý thúc đây cháu còn không rõ ư? Khỏe mạnh lắm! Giản Giản cháu không cần lo lắng cho thúc, hả?”

“Vâng.” Tô Giản nhu thuận lên tiếng trả lời, hỏi: “Lý thúc, mẹ cháu đâu?”

“Mẹ cháu qua nhà Vương thẩm, chờ chút để thúc đi ra ngoài gọi bà ấy…”

“Ấy, đừng đừng đừng!” Tô Giản ha hả hai tiếng, “Không cần phiền thúc đi gọi đâu ạ, cháu cũng không có gì khác chỉ là muốn hỏi một chút về tình hình sức khỏe mẹ cháu gần đây thế nào thôi.”

“Rất khỏe mạnh, bà ấy còn được lọc máu thường xuyên nữa mà! Nói ra đã có phần bình phục được ít nhiều! Nếu không bình phục, chúng ta nào dám bỏ ra nhiều tiền như vậy, cho nên mẹ cháu thường nói bà ấy có phúc khí, nữ nhi của bà đã tìm cho bà một chàng rể thật tốt!”

Nghe ra ý tứ bên trong lời của Lý thúc đang nhiệt tình khen ngợi An Dĩ Trạch, Tô Giản có chút bực mình, thầm nghĩ: Lão nhân gia ngài nào biết, con rể tốt này của ngài chẳng qua là hàng giả! nếu không phải nữ nhi ngài bị hắn lợi dụng, hắn làm sao lại hào phóng như vậy!

Cuối cùng, Lý thúc tha thiết nói: “Giản Giản này, có thời gian thì mang theo tiểu An cùng nhau về nhà một chuyến đi, được không? Mẹ cháu rất nhớ cháu đấy!”

Tô Giản đành phải kiên trì gật đầu: “Vâng, có thời gian chúng cháu sẽ trở về.”

Trọng sinh trở thành tình địch thê – Chương 7

Chương 7:

Chuyển ngữ: Skellig

Edit: Bồng Bồng

Cùng An Dĩ Trạch ăn xong cơm chiều vẫn là mua từ bên ngoài, Tô Giản trở về phòng của mình. Mở máy tính ra đi dạo một hồi, hoàn toàn chán nản và có chút hụt hẫng, vì thế đành phải bắt đầu tìm quần áo đi tắm rửa.

Tủ áo cùng máy tính của Tô Giản giống nhau vô cùng ngăn nắp, nhưng mà Tô Giản đối mặt với một đống quần áo con gái màu sắc rực rỡ kia lại thật là đau đầu, trên mấy bộ áo ngủ hoặc là in hình thỏ con hoặc là mèo Hello Kitty đành đứng trước gian tủ bồi hồi một trận, Tô Giản cuối cùng vẫn là cảm thấy mình thật sự không thể tiếp nhận loại phong cách Kawaii này (phong cách dễ thương và có hơi trẻ con ở Nhật), trực tiếp chọn một kiện T-shirt dài màu trắng làm áo ngủ.

Phòng ngủ An Dĩ Trạch có buồng vệ sinh độc lập, cho nên buồng vệ sinh gian ngoài chính mình có thể yên tâm sử dụng, đây là chỗ khiến Tô Giản cảm thấy được an ủi bội phần. Tô Giản cởi toàn bộ quần áo ra, tấm gương lớn trên bồn rửa mặt lập tức hiện ra rõ nét thân thể của nàng.

Đây vẫn là lần đầu tiên Tô Giản thấy rõ ràng toàn diện bộ dáng cơ thể mình hiện tại như vậy. Không thể không nói, tô muội tử dáng người thật sự là tương đối khá, ngực to mà không quá cỡ, ngoại hình thập phần ưa nhìn, eo rất nhỏ, nhìn ra nhiều nhất là một thước chín, hai cái đùi vừa thẳng vừa dài, làn da cũng thực trắng, thoạt nhìn chỉnh thể chính là loại vóc người thon thả mà không khô gầy, vừa nây tròn lại vừa cân đối, hơn nữa nhìn đến khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp khả ái tuyệt trần kia, tuyệt đối là một cái muội tử chất lượng tốt!

Tô Giản nghĩ, này chính là mẫu người con gái ta từng tha thiết ước mơ a!

Chỉ tiếc, ông trời quá ưa chuộng hắn, quả thực thỏa mãn hắn nguyện vọng, chính là thỏa mãn hơi có điểm quá đà.

Tô Giản lưu luyến không rời đem chính mình cặp mông thưởng thức một lần, trên mặt nhất thời kiêu ngạo nhất thời thất lạc.

Thưởng thức lại thưởng thức, Tô Giản bỗng nhiên nhớ tới một chuyện: Tô muội tử muốn khuôn mặt có khuôn mặt, muốn dáng người có dáng người, cùng sống chung dưới một mái nhà cả năm trời, An Dĩ Trạch có phải đã nảy sinh tình cảm với nàng rồi hay không? Nếu thật sự là như vậy, họ An có thể một năm sau liền không đáp ứng ly hôn hay không?

Vừa nghĩ như vậy, Tô Giản bắt đầu có điểm sốt ruột, thật vất vả mới biết hai người là kết hôn giả, hắn thật vất vả mới nhìn đến ngày xuất đầu, loại sự tình đáng sợ này cũng không thể để nó phát sinh!

Vì thế Tô Giản thật chật vật mới tắm rửa xong liền mặc quần áo vào đi tới trước phòng An Dĩ Trạch đập cửa.

Cửa phòng mở ra, lọt vào cái nhìn đầu tiên của Tô Giản lại là lồng ngực xích lõa của An Dĩ Trạch.

Tô Giản: “…”

An Dĩ Trạch hiển nhiên cũng vừa mới tắm rửa xong, toàn thân trên dưới chỉ hạ thân được quấn mỗi một cái khăn tắm, một bên dùng khăn mặt lau khô mái tóc một bên cúi đầu nhìn người trước mắt: Tóc dài ướt sũng rủ trên vai hơi có vẻ hỗn độn, toàn thân chỉ mặc một cái áo T-shirt dài màu trắng đã bị tóc thấm ướt một nửa, phía dưới lớp áo T-shirt dáng người uyển chuyển như ẩn như hiện, không cần tỉ mỉ quan sát cũng dễ dàng nhận ra người này không có mặc nội y.

Trong mắt An Dĩ Trạch lướt qua một tia u quang, hai đầu lông mày hơi hơi nhíu lại: “Có chuyện gì?”

Tô Giản tự nhiên không ý thức đến vấn đề hình tượng của mình hiện tại, trong lòng hắn hiện giờ tràn đầy ghen tị choán hết cả não bộ đều là hình ảnh cơ ngực lõa lồ! Má ơi, An Dĩ Trạch gia hỏa này mặc quần áo vào trông cũng bình thường a, vì sao cởi quần áo trên người đi lại quyến rũ như vậy! hai bắp cánh tay kia! cơ ngực kia! cơ bụng tám múi!!! Cho hắn gương mặt cuốn hút như vậy cũng liền thôi đi, thế nhưng còn cho hắn một dáng người hoàn hảo như vậy, mọi thứ tốt đều hướng hết lên trên người hắn, thượng đế lão nhân ngươi sao mà bất công!

Ánh mắt Tô Giản lần theo một giọt nước từ mái tóc An Dĩ Trạch nhỏ xuống thủy châu một đường cùng lăn xuống từ cổ đối phương trượt đến lồng ngực lại trượt xuống bụng, đối với dáng người hoàn hảo đối diện trong mắt hắn tất cả đều là màu huyết hồng hâm mộ ghen tị hận.

Có điều hết thảy việc này rơi vào trong mắt An Dĩ Trạch, lại thành một… cảnh tượng khác: Chỉ thấy tiểu nha đầu trước mặt hai mắt mở to nhìn chằm chằm thân thể mình, ánh mắt kinh ngạc từ từ dời xuống, cuối cùng dừng ở bụng vẫn không nhúc nhích, mà khuôn mặt nhỏ nhắn chầm chậm trướng lên đỏ bừng.

Cùng ở chung dưới một mái nhà lâu như vậy, An Dĩ Trạch lần đầu tiên cảm thấy hô hấp có chút hơi gấp gáp.

Vì thế ngay cả thanh âm ngày thường cũng ít đi phần lãnh đạm mà thêm phần ôn hòa mềm mại không dễ thấy: “Giản Giản?”

Tô Giản kỳ thật rất muốn cự tuyệt tiếng xưng hô này, chỉ là vừa nghĩ đến hai người còn phải ở trước mặt người khác show ân ái, nếu bình thường không dưỡng thành thói quen gọi sai thì đúng là không tốt, huống hồ “Giản Giản” còn đỡ hơn là “Lão bà” hay “Em yêu” gì gì đó, cho nên hắn cực lực kiềm chế da gà đang nổi khắp cả người yên lặng thừa nhận. Ngẩng mặt lên, Tô Giản một mặt ở trong lòng âm thầm phỉ nhổ An Dĩ Trạch ăn cái gì mà sao lại cao đến thế mặt khác lại vừa nói: “Ta có việc quan trọng muốn cùng ngươi bàn bạc.”

“Nói đi.”

Tô Giản nhìn thật sâu vào An Dĩ Trạch: “Ta đột nhiên nghĩ đến, hôn nhân giữa hai ta đã là theo thỏa thuận, sau này nhất định mỗi người một ngả, như vậy chúng ta có cần phải đặt thêm điều kiện, nhất định không thể đi yêu đối phương hay không?”

An Dĩ Trạch không nói gì.

Tô Giản ở trong lòng kêu to: Xem đi xem đi, người này quả nhiên không phải người tốt, hoàn hảo ta nghĩ đến chuyện này sớm, kịp thời phòng tai hoạ từ lúc nó chưa xảy ra a…

“Ta sẽ không thích ngươi.”

Tô Giản sửng sốt.

An Dĩ Trạch lại thản nhiên bổ sung một câu: “Cho nên ngươi yên tâm.”

Ta siết nắm tay! rõ ràng chính là đáp án mình muốn, nhưng vì cái gì do tên gia hỏa An Dĩ Trạch này biểu đạt ra nghe tới tai liền để người ta khó chịu như vậy chứ!

Tô Giản căm giận nói: “Vậy ngươi cần phải nhớ kỹ lời nói của mình!”

An Dĩ Trạch gật đầu: “Được.”

Tô Giản không khỏi cảm giác lại càng không thích. Dù sao đã có được đáp án mình muốn, Tô Giản cũng không muốn tiếp tục đứng ở nơi này khiến bản thân lại khó chịu, vì thế một lời cũng không nói, xoay người liền nhảy lò cò bằng một chân đi ra.

“Binh – a!”

Còn chưa đi được hai bước, Tô Giản vấp chân, té ngã một cách lưu loát trên mặt đất.

An Dĩ Trạch bước nhanh lại đây nâng hắn dậy: “Có chỗ nào bị đau chỗ nào không?”

Lão tử hét thảm được như vậy, có thể không bị gì sao hả? Tô Giản phẫn nộ trừng mắt nhìn An Dĩ Trạch, đáng tiếc trong mắt sinh lý tính nước mắt nổi lên, hoàn toàn che lại nộ khí trong mắt, xem tại trong mắt An Dĩ Trạch chỉ có đáng thương ấm ức: “Đau…”

An Dĩ Trạch ôm hắn đem đến trên ghế sô pha ngồi dỗ dành: “Để ta coi xem, bị thương chỗ nào?”

Tô Giản chỉ chỉ cái chân còn lành lặn của mình, trong lòng cũng hơi có chút khẩn trương. Chân hắn đã gãy mất một cái, chân còn lại trăm ngàn lần cũng cần phải gãy nốt a, không thì hắn đến nhảy lò cò cũng không được, chỉ có thể dùng xe lăn.

An Dĩ Trạch niết vết bầm tím trên đầu gối của Tô Giản rồi tinh tế quan sát một phen: “Hẳn là không có gì nghiêm trọng, bôi ít thuốc là được.”

Nói xong liền đứng dậy.

Tô Giản dang hai chân ngồi trên ghế sô pha, nhìn hắn mang hòm thuốc đi tới, nhìn hắn mở hòm thuốc lấy thuốc mỡ ra vì mình quệt lung tung.

“Tê –”

“Kiên nhẫn một chút, bôi thuốc liền hết đau.”

Tô Giản ngoan ngoãn vẫn không nhúc nhích, nhìn An Dĩ Trạch nửa ngồi nửa quỳ thật cẩn thận sát thuốc mỡ cho mình, tâm tình bỗng nhiên có chút phức tạp.

Hắn cảm giác, từ sau khi biết mình cùng An Dĩ Trạch là kết hôn giả, tự mình xem tình địch không đội trời chung này tựa hồ là… Thuận mắt hơn một chút.

“An… Dĩ Trạch.”

An Dĩ Trạch ngẩng mặt lên.

Tô Giản xoay mặt đi tránh không nhìn hắn, không được tự nhiên nói: “Cảm, cảm ơn!”

An Dĩ Trạch nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ bừng cùng hàng lông mi dài hơi hơi rung động, im lặng một lát rồi nói: “Ta đưa ngươi trở về phòng.”

“Gì cơ?” Tô Giản đang ngẩn ra, chợt thấy thân mình nhẹ bẫng, lại bị An Dĩ Trạch ôm ngang nhấc lên.

Hoàng tử bế công chúa, có cần phải thường xuyên như vậy hay không a! Biết hai chân đều bị thương không có cách nào tự mình trở về phòng chỉ có thể dựa vào An Dĩ Trạch, Tô Giản cảm giác vô cùng mất mặt, không khỏi muốn đem mặt úp vào vách tường.

Vì thế An Dĩ Trạch liền cảm giác một khuôn mặt nhỏ nhắn nóng bỏng dán trên lồng ngực xích lỏa của mình.

An Dĩ Trạch ánh mắt không tự chủ được trở nên thâm trầm.

Đem Tô Giản ôm vào phòng, đặt lên trên giường, ánh mắt liếc qua thứ kia bởi vì động tác mà áo ngủ bị cuốn lên làm lộ ra một mảnh ren màu trắng mà khổ chủ lại chẳng mảy may hay biết, mắt An Dĩ Trạch trừng lớn xoay người nói: “Ta đi đây.”

Tô Giản vẫn còn đang bị cảnh hoàng tử ôm công chúa làm cho ngượng ngùng, vì vậy An Dĩ Trạch nghe được liền là đối phương cúi đầu thẹn thùng nói “Biết rồi”.

An Dĩ Trạch dừng bước lại một chút, sau đó trong chớp mắt rời đi.

.

Sau khi An Dĩ Trạch rời đi, Tô Giản nằm ở trên giường, buồn chán đến chết, nghĩ nghĩ, vẫn là gian nan sờ đến máy tính, bắt đầu lên mạng.

Vốn là tại diễn đàn đi dạo, trong lúc vô tình bỗng nhiên nhìn thấy một bài post về người chuyển giới, Tô Giản nhất thời sửng sốt.

Đúng vậy, tuy rằng hắn hiện tại biến thành một nữ nhân, nhưng vẫn còn có thể thông qua phẫu thuật chuyển giới quay về làm nam nhân a!

Vì thế Tô Giản bắt đầu kích động quyết định tìm kiếm những tin tức có liên quan.

Tìm kiếm một hồi, sự nhiệt tình của hắn chậm rãi lắng xuống.

Chung quy, từ góc độ phức tạp của thân thể mà nói, chuyển giới cũng không phải chuyện dễ dàng.

Đương nhiên, càng trọng yếu hơn là thân thể này, cũng không phải của hắn.

Tô muội tử chân chính thật sự là đã chết, hay là giống như hắn trọng sinh trên thân thể người khác, hắn cũng không biết được, nhưng hắn nếu chiếm dụng thân thể Tô muội tử may mắn sống lại, nên thay tô muội tử quý trọng, mà không thể tùy tiện làm hỏng.

Huống chi, tô muội tử còn có gia đình bạn bè, hắn cũng phải vì bọn họ suy nghĩ một chút.

Tô Giản thở dài một tiếng, tắt máy tính đi, một lần nữa nằm trở lại trên giường.

Xem ra trước mắt, cơ hội để hắn một lần nữa biến trở về nam nhân, một điểm hy vọng cũng không có.

Cho nên, hắn nhất định phải đối mặt với hiện thực.

Từ nay về sau, hắn chỉ có thể sống làm nữ nhân.

Từ giờ trở đi, hắn không còn là Tô Giản.

Từ giờ trở đi, nàng là Tô Giản.

Trọng sinh trở thành tình địch thê – Chương 6

Chương 6:

Chuyển ngữ: Skellig

Edit: Bồng Bồng

Thời điểm tỉnh lại đã về đến nhà.

Bị An Dĩ Trạch ném lên ghế sô pha trong phòng khách, Tô Giản tò mò đánh giá khái quát căn hộ. Đây chắc là kiểu căn hộ có kết cấu ba phòng ngủ với hai phòng khách, trang hoàng theo phong cách đơn giản, nhưng lại có thể nhìn ra chỗ không tầm thường, rất có khiếu thời trang, nhưng mà lấy tông màu đen trắng làm chủ đạo cùng phòng tân hôn thật không được thích hợp cho lắm, nhìn tới nhìn lui, phòng này cũng không giống như là hôn phòng.

Người này là tổng tài CMI, bất động sản như thế nào có thể chỉ có một chỗ này chứ? Làm không khéo này chỉ là một chỗ người ta dừng chân tạm thời ấy chứ? Tô Giản chua xót nghĩ, ngược lại cũng đã sáng tỏ mối nghi hoặc.

Có điều vừa nghĩ đến hắn cùng An Dĩ Trạch hiện tại là phu thê hợp pháp, An Dĩ Trạch lại có tiền, sau khi ly hôn sẽ đạt được một nửa tài sản của hắn, tâm tình Tô Giản không khỏi lại phấn khích lên.

“An, cái kia Dĩ Trạch a, ta muốn tham quan một chút nhà chúng ta!” Nói xong không đợi An Dĩ Trạch đáp lại, liền ngồi lên xe lăn bắt đầu thăm thú khắp nơi trong nhà.

An Dĩ Trạch ngược lại cũng không ngăn cản hắn, chỉ ngồi trên sô pha lẳng lặng điều khí.

Quả nhiên, phòng ngủ nhà An Dĩ Trạch tựa như An Dĩ Trạch người này, cũng là trắng đen xám ba màu làm mặt hắn co quắp lông mày giật giật. Tô Giản chậc chậc lắc đầu, đang muốn đi ra ngoài, ánh mắt đảo qua giường lớn có thể đủ cho năm sáu người nằm xuống kia, bỗng nhiên nghĩ đến hắn hiện tại là vợ của An Dĩ Trạch, như vậy nói cách khác, đêm nay bao gồm mỗi tối về sau, hắn phải cùng An Dĩ Trạch ngủ chung ở trên chiếc giường lớn trước mắt này?

Sấm, sét, cuồn, cuộn!

Kêu hắn cùng tình địch ngủ một giường, còn không bằng kêu hắn đi tìm chết!

Vả lại, hai người bọn họ thật đúng là đã đăng ký giấy kết hôn làm vợ chồng hợp pháp, coi như An Dĩ Trạch muốn làm cái gì với hắn, cảnh sát cũng đều bó tay không cách nào giúp hắn được! làm sao đây làm sao đây làm sao đây… Đúng rồi, cái chân!

Tô Giản cúi đầu xem xét chính mình cái chân bị bó bột trắng trắng mập mạp, bỗng nhiên cảm thấy nó vô cùng khả ái.

Liền nói bởi vì chính mình trên đùi có thương tích, cho nên hai người không thích hợp ngủ cùng phòng, vấn đề được giải quyết!

Tô Giản đang muốn xoay người đi ra ngoài cùng An Dĩ Trạch đàm phán, chợt nghe phía sau vang lên thanh âm của An Dĩ Trạch: “Lại đây, ta có chuyện phải nói với ngươi.”

Tô Giản gật đầu: “Vừa vặn, ta cũng có chuyện muốn nói với ngươi.”

An Dĩ Trạch sửng sốt một chút: “Ngươi nói trước đi.”

Tô Giản nói: “Ta là muốn nói, chân ta vẫn chưa khỏi hẳn, hai ta hay là chia phòng ngủ trước đi.”

An Dĩ Trạch trong mắt hơi lướt qua một tia kinh ngạc, đang định mở miệng, bỗng nhiên nghe được một loạt âm thanh ọt ọt ọt.

Tiếp đó liền nghe Tô Giản nói: “Chuyện thứ hai ta muốn nói là, ta đói bụng, lão công ngươi có hay không là nên nấu cơm?”

An Dĩ Trạch rõ ràng có chút ngạc nhiên.

Tô Giản nâng nâng chính mình chân: “Ngươi xem, chân ta đều tàn.” Ý tứ là, ta hiện tại bị như vậy, ngươi còn muốn ngược đãi người tàn tật?

An Dĩ Trạch cũng không có nói gì thêm, đứng dậy. Tô Giản chính là hài lòng chờ xem tử tình địch ngoan ngoãn vào phòng bếp nấu cơm cho mình, lại không nghĩ đến An Dĩ Trạch đứng dậy lấy ra điện thoại.

“Tiệm cơm Giang Nam phải không?”

Gia hỏa này thế nhưng gọi cơm tiệm! đây rõ ràng là ăn gian mà! Tô Giản thập phần không cam tâm, oán hận trừng trừng nhìn bóng lưng An Dĩ Trạch.

An Dĩ Trạch xoay người lại, nói với hắn: “Ba mươi phút sau đưa đến.”

Tô Giản không được tự nhiên “Ân” một tiếng.

An Dĩ Trạch ngồi xuống, lẳng lặng nhìn hắn.

Tô Giản bị hắn nhìn chòng chọc có chút hoảng sợ: “Ngươi, ngươi nhìn ta làm cái gì?”

An Dĩ Trạch chăm chú nhìn hắn: “Ngươi thật sự cái gì cũng đều không nhớ ra?”

Tim Tô Giản lập tức đập mạnh, ngoan ngoãn gật gật đầu: “Hoàn toàn không nhớ gì hết.”

An Dĩ Trạch im lặng một lát, bỗng nhiên nói: “Kỳ thật, chúng ta là hợp đồng hôn nhân.”

“Hả?” Tô Giản ánh mắt trợn tròn, hợp đồng hôn nhân? Đây là chuyện gì vậy chứ?

An Dĩ Trạch Bình tĩnh nói: “Cho nên chúng ta cũng không phải phu thê chân chính, ta và ngươi lúc trước đã thỏa thuận, một năm sau liền ly hôn.”

“A?” Tô Giản ngơ ngác há to miệng, bị tình tiết có phần kỳ dị bất thình lình chấn đến mức hồn vía lên mây.

Choáng váng một hồi lâu, Tô Giản rốt cuộc trừng mắt nhìn: “Đợi, đợi một lát! ý của ngươi là, ngươi… Chúng ta kỳ thật một chút quan hệ cũng không có?”

An Dĩ Trạch nói: “Trên danh nghĩa pháp luật, chúng ta là quan hệ phu thê, hơn nữa, chúng ta lúc trước có ước định, ở trước mặt người ngoài tất yếu phải biểu hiện ra tình cảm thân mật.”

Tô Giản biểu tình càng thêm rối rắm: “Ý của ngươi là, hai chúng ta tuy rằng nhận giấy kết hôn, nhưng trên thực tế là kết hôn giả, một năm sau sẽ liền ly dị, nhưng ở trước mặt người khác không được để lộ ra, mỗi ngày đều phải diễn ân ái?”

An Dĩ Trạch trả lời thực ngắn gọn: “Đúng.”

Ai nha, này rõ ràng chính là tình tiết cẩu huyết bên trong phim truyền hình thông thường a, thế nhưng phát sinh tại trên người ta, trọng sinh này cũng không tránh khỏi một điểm quá biến thái! Tô Giản bị sự biến chuyển cẩu huyết này chấn cho choáng váng, rầu rỉ nói: “Vì cái gì vậy?”

An Dĩ Trạch nhíu mày.

Tô Giản nói: “Ta muốn nói là, hai ngươi… Hai ta vì sao muốn giả bộ kết hôn vậy chứ?” Tuy rằng An Dĩ Trạch là tình địch của hắn, nhưng đứng ở góc độ khách quan mà xem, hắn không thừa nhận cũng không được, An Dĩ Trạch quả thật có vốn liếng để các muội tử vây quanh, mà tô muội tử muốn mặt có mặt muốn thân hình liền có thân hình, cũng là không lo gả không được, hai người đều là hàng chất lượng tốt, không cưới xin đàng hoàng, làm sao lại muốn giả bộ kết hôn?

An Dĩ Trạch nhìn hắn: “Bởi vì ngươi cần tiền.”

Tô Giản ánh mắt trừng càng lớn hơn: “Tiền?” Gao ồ*, cùng kịch tình bên trong phim truyền hình diễn một điểm cũng không khác a!

(*nguyên gốc là ‘喵了个咪的’ ý nghĩa là tỏ ra bất mãn với chuyện gì đó, mình mượn đỡ tiếng ‘gao ồ’ nhạc trong phim siêu nhân gao với lại nàng nào rảnh thì search google ca ca xem cái mặt mèo nó ra làm sao ha)

An Dĩ Trạch nói: “Thân mẫu của ngươi mắc chứng nhiễm trùng đường tiểu, cần một số lượng lớn tiền để chữa bệnh.”

“Cho nên ngươi giúp mẹ của ta thanh toán khoản tiền nợ không nhỏ này, sau đó ta đáp ứng giả bộ kết hôn với ngươi cùng ngươi diễn trò ân ái?” Tô Giản cảm giác ngực có chút khó thở.

An Dĩ Trạch gật đầu.

Ngọa tào! đây mới là chuyện cẩu huyết lâm li đời thực a! Tô Giản ở trong lòng một trận rít gào, sau đó hỏi An Dĩ Trạch: “Vậy còn ngươi? Ngươi là vì cái gì mà muốn giả bộ kết hôn?” Nhưng đừng nói cho ta biết ngươi là học làm một vị thúc thúc ngọc thụ lâm phong giúp Tô mỹ nhân chỉ vì chứng tỏ tấm lòng của ngươi rất tốt, này căn bản là không khoa học!

An Dĩ Trạch cho hắn một đáp án khoa học: “Ngươi không cần biết.”

Đột! Tô Giản căm hận vụng trộm đưa ngón tay giữa hướng lên, trong lòng tà ác nói: Ngươi không nói cho ta biết ta liền đoán không được sao? Làm cao phú soái chung quanh muội tử vây thành đàn lại không hảo hảo kết hôn cố tình dùng tiền đi theo một muội tử cần tiền giả bộ kết hôn, nguyên nhân còn có thể là cái gì? Kia chỉ có thể là – có, ẩn, tật! mà ẩn tật lớn nhất này có thể là cái gì? Kia tất yếu là – không, cương, nổi!

An Dĩ Trạch bị Tô Giản âm thầm định nghĩa không cương nổi lúc này thản nhiên nói: “Còn có gì không rõ hay không?”

Tô Giản xem xét khuôn mặt vô cảm của hắn, lặng lẽ lại bổ sung một loại khả năng: Kỳ thật, cũng có khả năng không phải không cương cứng nổi, chung quy còn có một loại khả năng, đó chính là, An Dĩ Trạch hắn là – đồng, tính, luyến!

Vừa nghĩ như vậy, Tô Giản không khỏi run run, trước mắt nếu người này đồng tính luyến ái mà nói, chính mình cùng hắn chung sống dưới một mái hiên, chẳng phải là rất nguy hiểm sao?

Hoàn toàn không ý thức được chính mình đã không còn điều kiện tiên quyết để cùng An Dĩ Trạch đồng tính luyến ái.

An Dĩ Trạch nhìn chằm chằm tư duy đã càng chạy càng xa đầy mặt rối rít của Tô Giản: “Không còn cái gì muốn hỏi sao?”

Tô Giản đột nhiên phục hồi tinh thần: “Có!”

An Dĩ Trạch dùng ánh mắt ý bảo hắn được phép nói.

Tô Giản mặt đầy nghiêm túc nói: “Theo như ngươi nói, tình huống này hai ta sẽ phải ly hôn, tài sản của ngươi có phân cho ta một nửa không?”

An Dĩ Trạch: “…”

.

Tô Giản thực bi phẫn.

Trọng sinh thành nữ nhân còn bị đem gả cho tử tình địch, lẽ ra đã đủ nghẹn khuất, kết quả không nghĩ tới hai người này còn chơi trò kết hôn giả, thêm nữa ở trước khi cưới thì đã có ước định, ngoại trừ khoản tiền viện phí An Dĩ Trạch vì Tô mẫu chi trả ra, Tô tiểu muội sẽ không muốn nhận thêm phân nửa đồng tiền nào khác từ An Dĩ Trạch!

Nghe ý tứ An Dĩ Trạch, đây là Tô mỹ nhân lúc trước chủ động kiên quyết tự mình đề suất, Tô Giản lập tức liền cảm giác dạ dày quặn đau. Ai u muội tử của ta ơi, ngươi thế nào lại ngốc như vậy chứ? Ngươi là một cô nương vẫn còn trong sạch liền như vậy gả cho họ An làm vợ bồi tiếp hắn diễn trò, tuy rằng trên thực tế là không có phát sinh quan hệ nam nữ gì, nhưng một năm qua đi ngươi coi như gái đã ly hôn nha, đối với một nữ hài tử mà nói, tổn thất đó là quá lớn, ta tất yếu phải dùng công phu sư tử ngoạm đòi họ An trả phí tổn thất danh dự, nhưng cô nương ngươi vì sao lại cứ hiền lành tốt bụng như vậy chớ!

Tô Giản bênh vực kẻ yếu, buồn bực không thôi.

Cùng An Dĩ Trạch ly hôn rồi được phân một nửa tài sản, hoặc An Dĩ Trạch chết đi chính mình sẽ kế thừa di sản, đây chính là điều an ủi duy nhất sau khi biết được bản thân trở thành vợ của An Dĩ Trạch, kết quả thì sao, hiện tại ngay cả niềm an ủi duy nhất này cũng không còn! huống chi, người này bây giờ còn trở thành ông chủ của mình, cố gắng làm tốt vai diễn cô vợ nhỏ hảo hảo kiếm tiền mang đến cho mẫu thân đang bệnh nặng, ngẫm lại hảo khổ bức!

Được rồi, đây mới là nguyên nhân chân chính khiến Tô Giản bi phẫn.

Tô Giản yên lặng trở lại phòng mình. An Dĩ Trạch nói cho hắn, ở bên trong căn nhà này, phòng ngủ chính cùng thư phòng thuộc về An Dĩ Trạch, Tô Giản trước kia thì vẫn ngủ ở phòng khách. Tô Giản đã tham quan hết một lượt phòng khách, may mà phòng khách diện tích cũng không tính là nhỏ, bên trong nào là giường, tủ quần áo, bàn cái gì nên có cũng đều có, so sánh với phòng An Dĩ Trạch mà nói, phong cách tổng thể mềm mại và ấm áp hơn rất nhiều. Tuy rằng bên trong có một ít chi tiết nhỏ mang nét nữ tính khiến Tô Giản có điểm không được tự nhiên, nhưng dù sao, Tô Giản đối với gian phòng hiện tại của mình vẫn là rất hài lòng.

Đương nhiên, An Dĩ Trạch còn nói cho hắn, bởi vì nghĩ không muốn bí mật hai người giả bộ kết hôn bị người khác phát hiện, cho nên An Dĩ Trạch không cho mời bảo mẫu cũng không tính toán thuê người giúp việc, vô luận là nấu cơm hay là quét tước, từ trước Tô Giản đều một mình gánh chịu hết.

Ai nha muội tử của ta ơi, ngươi vẫn là không nên hiền lành như thế a! vừa nghĩ đến sinh hoạt bi thảm từ nay về sau làm hầu gái kiêm bảo mẫu cho An Dĩ Trạch, Tô Giản cảm giác đau đớn như bị cắt rời tứ chi!

Trên bàn đặt một máy vi tính xách tay, có lẽ là của Tô mỹ nhân lúc trước, bất quá hiện tại tự nhiên là thuộc quyền sở hữu của Tô Giản lão đại. Tô Giản ngồi vào trước bàn, đem nó mở ra, thế nhưng cũng không có mật mã, máy tính khởi động vô cùng thuận lợi.

Mặc dù có cảm giác tội ác nho nhỏ khi xâm phạm sự riêng tư của người khác, nhưng vừa nghĩ đến bản thân mình hiện tại chính là Tô Giản, về sau còn phải dựa vào thân phận của nàng mà sống, bây giờ biết nhiều hơn về con người nàng là tương đương việc chính nghĩa bình thường, Tô Giản nhất thời lại an lòng, lập tức hơi tò mò đem ổ cứng bên trong máy tính của Tô Giản đều xem qua một phen.

Rõ ràng nhìn ra được, Tô Giản là một cô bé ngoan yêu thích sự gọn gàng sạch sẽ, bên trong máy tính gì đó đều sửa sang lại hết sức có trật tự, văn kiện được sắp xếp rất ngăn nắp. Tô Giản một đường nhìn lại, bên trong máy tính này, trừ một ít tư liệu mà nàng dạy học, còn lại cũng chỉ có vài ca khúc điện ảnh phổ thông gì gì đó, khiến sự hưng phấn của Tô Giản tắt lịm, may mà cuối cùng, Tô Giản bỗng nhiên tìm thấy cặp thư mục gọi là “Ảnh chụp”, lập tức mới có một tia thích thú nổi lên.

Bên trong cặp thư mục là ảnh chụp Tô Giản cùng gia đình và bạn bè. Ngoài bản thân mình Tô Giản một người cũng không nhận thức, chỉ đành chăm chú nhìn ngắm chính bản thân mình. Tô Giản trên ảnh chụp, không thể không nói, thật sự là giai nhân thanh tú, lúc cười rộ lên còn có lúm đồng tiền nho nhỏ như ẩn như hiện hai bên má, thoạt nhìn thật sự là thanh tú động lòng người.

Tô Giản nhìn trong chốc lát, bỗng nhiên phát hiện bên trong có cặp thư mục tên là “Hắn”. Tay Tô Giản liền ngừng một lát, kích động, vừa thấy từ này liền biết có chuyện hay xem a! Nhấn trỏ chuột hai cái đi vào, bên trong quả nhiên là ảnh chụp một nam nhân, số lượng còn rất là nhiều, cũng có không ít tấm ảnh Tô Giản cùng người này chụp chung, xem vẻ mặt và tư thế hai người, không còn nghi ngờ gì nữa đúng là tình nhân!

Tô Giản sờ cằm đánh giá một phen. Người tình của Tô muội tử đây sao, từ vẻ bề ngoài xem ra không sánh bằng An Dĩ Trạch, cùng mình hồi đó anh tuấn tiêu sái càng là không thể so, bất quá… Cũng là mặt người dạ thú, hừ!

Tô Giản chết không thừa nhận trong lòng mình một tia ý niệm bị chính mình đạp vào một góc “Như thế nào từng bước từng bước đều đem hắn so với mình” hâm mộ ghen tị hận.

Nguyên lai tô muội tử đã có người yêu a! Vậy vì sao còn muốn cùng An Dĩ Trạch giả bộ kết hôn? Nếu thật sự là bởi vì thiếu tiền cho mẫu thân chữa bệnh mà không thể không dằn lòng cùng người yêu chia tay thật sao… Này cũng quá cẩu huyết a!

Bất quá hoàn hảo hai người này hiện tại không ở cùng nhau, Tô Giản thầm than may mắn, ít nhất Tô Giản cùng An Dĩ Trạch là kết hôn giả, phải thay đổi yêu một người đồng giới, Tô Giản cảm giác chính mình sẽ càng gian nan.