Archive | 29.06.2015

Trọng sinh trở thành tình địch thê – Chương 64

Chương 64:

Chuyển ngữ: Skellig

Edit: Bồng Bồng

Tô Giản không nghĩ tới bỗng nhiên có thêm cái sự việc này xen giữa.

Gác điện thoại, Tô Giản hướng về Nhan Tử Vi hỏi ý kiến của nàng về chuyện trong nhà Tô muội tử. Nhan Tử Vi nói: “Tiểu Giản, cậu không định nói cho bác gái chuyện cậu mất trí nhớ sao?”

Tô Giản do dự một chút nói: “Trước mắt vẫn là không nên nói thì hơn, dù sao… Mẹ mình bây giờ còn đang sinh bệnh.”

Nhan Tử Vi đem tình hình gia cảnh và tính cách Tô mẫu đều nói hết cho Tô Giản. Tô Giản âm thầm ghi nhớ, cũng không biết có phải do ghi nhớ quá nghiêm túc hay không, buổi tối hắn lại gặp ác mộng.

Trong giấc mơ, hắn mang theo An Dĩ Trạch trở về nhà, có điều lại không phải trở về nhà Tô muội tử, mà chính là nhà của hắn.

Trong nhà cha già mẹ yếu còn có em trai của hắn đều ở đó, mà hắn thì vẫn là hắn mặc quần áo nam, tướng mạo hiên ngang.

Hắn nắm tay An Dĩ Trạch yên lặng đi đến trước mặt cha mẹ, sau đó quỳ phịch xuống: “Ba, mẹ, con thực xin lỗi ba mẹ! Con bất hiếu đem một người con trai về làm con dâu cho ba mẹ!”

Tô phụ tức giận đến phát run: “Mày! Cái thằng bất hiếu này!” Nói rồi xách ghế dựa lên liền muốn đánh hắn.

Hắn cúi đầu yên lặng chuẩn bị đón nhận hình phạt, lại không ngờ An Dĩ Trạch bỗng nhiên lao lên chắn ở trước người hắn, kinh hô: “Không được đánh Giản Giản!”

Tô phụ cả giận nói: “Ngươi cút ra ngoài cho ta! Nhà chúng ta không chào đón cái đồ tiểu tiện nhân dám dụ dỗ con trai của ta như ngươi!”

“Bác trai, bác đồng ý cho con và Giản Giản đến với nhau đi!” An Dĩ Trạch vẻ mặt đầy đau khổ, “Con… Con đã có cốt nhục của Giản Giản…”

Sáng sớm lúc đánh răng, trong đầu nhớ nhớ lại chuyện xảy ra trong mơ, Tô Giản bị sét đánh mà phải uống một ngụm nước súc miệng. Mà sau khi chia tay với Nhan Tử Vi đi về nhà thấy An Dĩ Trạch, Tô Giản lại không tự chủ được giương mắt quét một vòng trên cái bụng hắn.

An Dĩ Trạch không có đi đến công ty mà là ở nhà, Tô Giản không tránh khỏi đưa vẻ mặt vô cùng kinh ngạc lên. Ngược lại thì khi An Dĩ Trạch thấy hắn, vẻ mặt vẫn như thường, vô cùng tự nhiên, giống hệt như mấy ngày nay hắn căn bản không có tìm cách tránh né Tô Giản, mà thật sự là ở công ty làm thêm giờ vậy. Đương nhiên Tô Giản cũng không muốn làm bầu không khí khó xử giữa hai người tăng thêm, cũng liền cố gắng làm ra vẻ tự nhiên giống như hồi trước, còn đem An Dĩ Trạch xem như bạn bè đơn thuần.

Tô Giản: “Trở về rồi ư?”

An Dĩ Trạch: “Ừ.”

Tô Giản: “Ăn gì chưa?”

An Dĩ Trạch: “Ừ.”

Tô Giản: “Ngươi không thể đổi từ nào khác sao?”

An Dĩ Trạch: “Ngươi ăn chưa?”

Tô Giản: “…”

Buổi tối An Dĩ Trạch vẫn là tự giác ngủ ở thư phòng như cũ, Tô Giản có thói quen buổi tối khi nằm trên giường thì sẽ nói chuyện với hắn, lần này ngược lại là có chút không quen, vì vậy chỉ có thể dặm chân bình bịch đi đến thư phòng.

An Dĩ Trạch đang nhìn màn hình máy tính, thấy hắn tiến vào liền giương mắt nhìn về phía hắn.

Tô Giản ra vẻ tự nhiên đi vào phòng, nhìn thấy trên màn hình máy tính của An Dĩ Trạch đang chiếu một bộ phim lẻ, nhân tiện nói: “A, ngươi cũng đang xem bộ phim này a! Ta cũng thích bộ phim này! Nhất là cái kết cục kinh điển! Ta lúc ấy làm thế nào cũng không nghĩ ra cái tên tóc đỏ này lại chính là BOSS cuối!”

An Dĩ Trạch: “…”

Tô Giản ho nhẹ một tiếng: “Vậy chuyện kia, mẹ ta không phải kêu ta mang ngươi về nhà sao, chừng nào thì ngươi có thời gian?”

Vẻ mặt An Dĩ Trạch vừa khẽ động: “Cuối tuần này.”

“Quá tốt rồi!” Tô Giản nói, “Chúng ta cuối tuần này liền trở về nhà đi!”

An Dĩ Trạch gật đầu: “Ta sẽ gọi người đặt vé.” Giương mắt bắt gặp Tô Giản như có điều muốn nói lại thôi, vội hỏi: “Chuyện gì?”

Tô Giản nói: “Mẹ ta thân thể không được tốt…”

An Dĩ Trạch gật đầu nói: “Yên tâm, ta biết nên làm như thế nào.”

Trong lòng Tô Giản cảm thấy nghi hoặc: Ta còn chưa nói xong đâu, ngươi làm thế nào mà biết ta muốn nhờ ngươi giúp ta che giấu chuyện mất trí nhớ chứ? Nhưng mà nếu An Dĩ Trạch đã gật đầu, hắn cũng hơi hơi yên lòng.

Rất nhanh liền đến cuối tuần, hai người đi đến sân bay, hai giờ sau đã có mặt ở thành phố quê hương của Tô muội tử.

Quê nhà của Tô muội tử là một thị trấn nhỏ xinh đẹp lại thanh bình ở Giang Nam. Tô Giản cảm thấy rất là mới mẻ, nhịn không được tán thưởng nói: “Một nơi tuyệt đẹp!” Thấy An Dĩ Trạch đưa mắt lại nhìn, lập tức tỉnh ra đây chính là quê nhà của Tô muội tử, vì thế vội vàng nói bổ xung: “Ta muốn nói là chỉ có một nơi tốt đẹp như vậy, mới có khả năng nuôi dạy ra một người như ta vậy a!”

An Dĩ Trạch: “… Đúng thật.”

Đây là An Dĩ Trạch đang khen hắn sao? Tô Giản cảm thấy vui ngầm ở trong lòng, vì thế lúc đón xe taxi thanh âm cũng hết sức vui vẻ hoạt bát. Chỉ là sau khi ngồi lên trên xe, nghe thấy giọng của người tài xế kia mang nặng khẩu âm tiếng địa phương, Tô Giản bỗng nhiên ý thức được một vấn đề nghiêm trọng: Tô muội tử là người Giang Nam! Tiếng địa phương của Giang Nam này so với ngoại ngữ không khác biệt lắm, đến ngay cả nghe mà hắn còn vất vả chứ đừng nói đến chuyện bắt hắn phải nói bằng giọng địa phương! Đến lúc đó ngay cả mẹ của chính mình nói còn nghe không hiểu, vậy cũng không phải là phiền phức rồi sao?

Làm sao đây làm sao đây?

Tô Giản nhất thời trở nên lo âu, ngồi ở trên xe taxi có chút đứng ngồi không yên. Đang lúc phải vắt hết óc suy nghĩ tìm biện pháp, bên tai bỗng nhiên truyền đến giọng điệu ôn hòa của An Dĩ Trạch: “Sao vậy? Có phải cảm thấy chỗ nào không thoải mái hay không?”

Khó chịu? Tô Giản mắt sáng lên, bỗng nhiên nảy ra một ý hay, chớp chớp mắt nhìn An Dĩ Trạch, đưa hai ngón tay xoa huyệt thái dương làm ra vẻ suy yếu: “Ừm, đau đầu, khó chịu, cả người không có sức, cổ họng cũng thấy đau rát.”

An Dĩ Trạch nhíu mày nói: “Có muốn đi bệnh viện kiểm tra một cái trước hay không?”

“Không cần không cần!” Tô Giản lập tức phản đối, phát hiện thanh âm của mình quá lớn, lại cố gắng quay về lại vẻ suy yếu, đem giọng điệu chuyển thành kiểu chỉ còn chút hơi thở mỏng manh, “Không sao đâu, chỉ là cổ họng hơi khó chịu, nói chuyện cũng thấy đau, khụ khụ…”

An Dĩ Trạch nhấc tay đem hắn ôm chặt, để hắn tựa vào trên bờ vai của mình: “Vậy thì đừng nói nữa. Dù sao còn có một đoan đường nữa mới có thể về đến nhà, ngươi nghỉ ngơi trước trong chốc lát đi.”

Đầu tiên người Tô Giản còn hơi cứng đờ, nhưng dù sao hồi trước động tác thân mật cùng An Dĩ Trạch cũng không ít, tiếp xúc thân thể cũng coi như đã quen thuộc, vì thế rất nhanh lại trầm tĩnh lại, trong đầu suy nghĩ lộn xộn, lại bắt đầu suy nghĩ tìm cách đối phó khi đến nơi.

Không qua bao lâu, hai người đã đến nới. Nhà Tô muội tử nằm ở trên một con đường nhỏ, Tô Giản nhìn một lượt căn nhà ngói xanh tường trắng mà có chút mê man, ngược lại thì An Dĩ Trạch từng đến nhà Tô gia nên đã quen cửa quen nẻo liền kéo Tô Giản hướng vào một tòa tiểu lâu có chút cổ xưa.

Bởi vì trước đó có gọi điện thoại trước, cho nên Tô mẫu đã sớm chờ ở nhà, mở cửa thấy Tô Giản và An Dĩ Trạch đi vào, Tô mẫu hết sức vui mừng: “Đã về rồi sao? Mau vào mau vào! Ai, Tiểu An, không cần tháo giày! Được rồi, niếp niếp (cách gọi trẻ con một cách thân mật), trong ngăn tủ bên cạnh có dép lê, con lấy cho Tiểu An một đôi đi!”

Mới đầu Tô Giản nghe cái danh từ “Niếp Niếp” kia còn sửng sốt một chút, lập tức liền phản ứng lại kịp, rồi sau đó lại vừa mừng rỡ vừa ngạc nhiên: Mẹ Tô vậy mà lại không phải nói giọng địa phương, mà là một câu tiếng phổ thông!

Tô Giản lập tức lành bệnh sống lại, vẻ mặt đầy sức sống, vui vẻ lên tiếng, từ trong hộp giày lấy ra một đôi dép lê ném cho An Dĩ Trạch.

Bị ném lại đây một đôi dép lê kiểu dáng nữ màu phấn hồng, An Dĩ Trạch: “…”

“Đứa nhỏ này!” Tô mẫu cười thầm oán Tô Giản một câu, rồi sau đó từ bên cạnh lấy ra một đôi dép lê nam màu đen, “Tiểu An, đi đôi này đi.”

Tô mẫu tuy rằng người đã đến tuổi trung niên, lại có bệnh trong người nên có chút tiều tụy, nhưng lờ mờ còn có thể nhận ra nhan sắc khi còn trẻ cũng là xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa giọng nói cùng với vẻ mặt của bà đều hết sức hiền lành ấm áp, Tô Giản rất nhanh có cảm tình đối với người mẹ này, vì thế một tiếng “Mẹ” Gọi ra cũng là vô cùng tự nhiên.

“Tiểu Giản Tiểu An đã về rồi à?” Một người đàn ông trung niên lau lau tay từ phòng bếp đi ra.

Đây chính là vị Lý thúc cùng Tô mụ kia sao. Tô Giản đánh giá ông ta một chút, thân hình bậc trung, nhưng vừa nhìn bề ngoài cũng thấy rất là thật thà phúc hậu, đặc biệt một câu tiếng phổ thông mang theo khẩu âm phương Bắc càng làm cho Tô Giản vui sướng.

“Lý thúc.” Tô Giản nhu thuận kêu một tiếng.

Kế tiếp đó là vào nhà hỏi han ân cần một trận, Tô Giản còn nhớ An Dĩ Trạch lúc trước có nói cá tính Tô muội tử dịu dàng văn nhã, cũng liền cố gắng làm bộ lịch sự nhã nhặn. May mà mấy tháng nay hắn giả bộ đoan trang cũng là có chút kinh nghiệm, nên nhất thời cũng không lộ ra sơ hở gì.

Có điều khi bị Tô mẫu len lén gọi vào phòng riêng nói chuyện, hắn có chút thấp thỏm.

Tô mẫu nói: “Niếp niếp, con và Tiểu An giận nhau sao?”

Tô Giản hoảng sợ, đến cái này cũng có thể nhìn ra, mẹ cũng là quá lợi hại!

Tô mẫu vừa thấy biểu cảm trên mặt Tô Giản liền hiểu ngay, nhớ tới vừa nãy chú ý tới tình cảnh ánh mắt An Dĩ Trạch và Tô Giản hai người đụng nhau vừa xấu hổ lại vừa không được tự nhiên quay đi, nàng kéo lấy cánh tay Tô Giản thở dài: “Gia cảnh nhà Tiểu An và chúng ta khác biệt quá lớn, lúc trước mẹ vẫn lo lắng con gả đi sẽ chịu nhiều tủi nhục…”

“Không có! Một chút tủi nhục con cũng chưa chịu!” Thấy Tô mẫu mặt đầy vẻ lo lắng, Tô Giản vội vàng an ủi bà, “Dĩ Trạch đối xử với con rất tốt! Chỉ là chúng con vừa nãy ở trên đường cãi vã, sau một lát lại ổn thôi mẹ!”

“Vậy là tốt rồi…” Tô mẫu khẽ cười cười, nhưng vẻ lo lắng không yên trong mắt vẫn chưa hoàn toàn biến mất, “Mẹ chỉ hi vọng vợ chồng các con có thể yên ổn sống. Con từ nhỏ đã cùng mẹ chịu quá nhiều khổ cực, mà hiện tại mẹ lại mắc căn bệnh này, ai, đều là mẹ liên lụy con…”

“Không có không có! Mẹ đừng nên nói như vậy!” Tô Giản vội vàng an ủi bà một trận, trong lòng âm thầm có tính toán.

Vì thế đợi đến cuộc trò chuyện riêng tư cùng Tô mẫu chấm dứt, đi đến phòng khách, Tô Giản ngồi xuống sát bên cạnh An Dĩ Trạch, sau đó không chút khách khí ôm lấy cánh tay hắn.

An Dĩ Trạch nhìn nhìn cánh tay bị ôm lấy của mình, sau đó lại yên lặng giương mắt nhìn về phía Tô Giản.

Tô Giản nhẹ nhàng đụng phải hắn một chút, đang muốn nháy mắt, nhưng thấy Tô mẫu đang nhìn qua, lập tức mặt đầy vẻ ngoan ngoãn mềm mại nói: “Lão công, còn giận ta a?”

An Dĩ Trạch mặt không chút thay đổi lặng lẽ nói: “Giận?”

Tô Giản nói: “Mẹ là đang lo lắng! Không phải là em chỉ nhìn thoáng qua bên cạnh mĩ… Mĩ nam sao, lại không ý gì khác, anh không cần phải ghen đâu! Anh coi đó, nếu muốn so về đẹp, ai có thể đẹp trai hơn anh chớ? Trong lòng của em anh vĩnh viễn là đẹp nhất!”

An Dĩ Trạch: “…”

Tô Giản ôm cánh tay An Dĩ Trạch nhẹ nhàng lắc lắc: “Đừng tức giận đừng tức giận mà! Tình yêu em dành cho anh có trời đất chứng giám, anh nhất định phải tin tưởng em! Nào, mau cười một cái đi!”

An Dĩ Trạch: “…”

Thấy An Dĩ Trạch nhếch miệng cười đến ngây dại, Tô Giản cảm thấy hắn thật ngốc nghếch, “Xì” Một tiếng bật cười.

Tô mẫu ở bên cạnh cảm thán nói với An Dĩ Trạch: “Niếp niếp sau khi kết hôn, ngược lại có vẻ cởi mở vui tươi hơn. Kỳ thật niếp niếp trước đây vẫn là rất hoạt bát, sau này khi cha của nó qua đời, nó mới… Tiểu An, thật sự mẹ phải cám ơn con.”

An Dĩ Trạch khách khí nói: “Mẹ không cần phải nói như vậy, là con nên cảm ơn Giản Giản mới đúng, còn phải cảm ơn mẹ đã để nàng đến bên cạnh con.”

Cái này là sức mạnh của ngôn ngữ! Tô Giản ở bên cạnh ôm cánh tay An Dĩ Trạch giả bộ làm trạng thái ngọt ngào, trong lòng lại là một cảnh tượng nôn ói.

Thấy con rể càng nhìn càng thuận mắt mẹ vợ quả nhiên cười tươi như hoa: “Cái khác mẹ đều không cầu, chỉ cần con cùng Niếp Niếp có thể sống một cuộc đời yên vui, mẹ đã cảm thấy mỹ mãn rồi.”

Tô Giản nói: “Mẹ, mẹ thả lại một trăm hai mươi trái tim đi!” (bài hát thả một trăm hai mươi trái tim) Vụng trộm huých An Dĩ Trạch một cái, “Đúng không, lão công?”

An Dĩ Trạch cầm tay hắn, mỉm cười: “Đúng vậy, mẹ cứ yên tâm đi.”

Sau một phen vui vẻ hàn huyên xong, rất nhanh đến giờ cơm chiều. Người một nhà hoà thuận vui vẻ cùng bắt đầu ăn cơm. Nhìn An Dĩ Trạch đem xương cá tách ra khỏi thịt đặt vào trong chén Tô Giản, ánh mắt Tô mẫu vui mừng đến cong lên.

Ngược lại thì Tô Giản đối với thứ canh ngọt trên bàn cảm thấy hứng thú, hướng Lý thúc nói: “Lý thúc, đây là canh gì? Thật ngon a!” Nói xong ừng ực uống hết một bát.

“Đây là rượu gạo.” Tô mẫu ở bên cạnh thở dài, “Trước kia mẹ cũng không biết làm, cũng không cho con uống qua, hiện tại thân thể lại không tốt…”

Tô Giản vội hỏi: “Mẹ! Jiện tại không phải đã có Lý thúc sao, Lý thúc biết làm không phải là được rồi sao?”

Tô mẫu có chút ngượng ngùng, nhưng nụ cười vẫn rất thanh thản.

“Chú cũng là vừa mới học được,” Lý thúc vui tươi hớn hở nói, “Tiểu Giản nếu yếu, thì uống nhiều một chút.”

“Dạ!” Một chén uống cạn, Tô Giản hưng trí bừng bừng lại múc một chén.

Một nhà ba người tiếng hoan hô tiếu ngữ vui vẻ ấm áp, duy chỉ có mỗi An Dĩ Trạch bên cạnh nghe được cái chữ “Rượu” kia, tay yên lặng nắm chiếc đũa cả người cứng đờ.

Tác giả có lời muốn nói: Đánh giá sai lầm, nội dung không trong sáng còn ở chương sau… Bất quá hôm nay tâm tình bình phục không ít, cho nên tác giả đây lại nhặt tiết tháo lên, còn có thể vô tiết tháo hay không khó mà nói…

Cám ơn mấy vị phía dưới hôn địa lôi! Ôm!

Mạt Ân ném một quả mìn

Hề Hu ném một quả mìn

Bất Động Du Tinh ném một quả mìn