Archive | 13.06.2015

Trọng sinh trở thành tình địch thê – Chương 59

Chương 59:

Chuyển ngữ: Skellig

Edit: Bồng Bồng

Vốn là ý tưởng ban đầu, nhưng một khi đã có ý tưởng, Tô Giản nhất thời nổi lên hứng thú, vừa lúc ở không rãnh rỗi liền lên mạng tra tìm thông tin.

An Dĩ Trạch nhìn hắn tràn trề hứng thú bèn không có nói thêm gì. Ngược lại thì Tô Giản có ý làm người dẫn đầu, vì thế vỗ ngực nói: “Cái gì ngươi cũng không cần phải lo, mọi chuyện đều giao cho ta, đến khi đó đi theo ta là được rồi!”

Đọc các bài chia sẻ kinh nghiệm của những người đi trước, Tô Giản cuối cùng cũng hoàn thành kế hoạch đi chơi. Đặt xong vé máy bay và cả chỗ ở, mọi chuyện đã chuẩn bị xong, chỉ cần xuất phát nữa thôi.

Thời điểm hai người đến dưới chân núi Hoa Sơn đã là giữa trưa. Tại dưới chân núi Hoa Sơn ăn một bữa cơm đơn giản, sau đó hai người bắt đầu mua vật phẩm dùng để lên núi.

Tô Giản dựa theo cẩm nang du lịch đi quơ lấy một số vật phẩm: “Áo mưa, găng tay leo núi, đồ ăn, nước uống…”

An Dĩ Trạch thấy một mình Tô Giản lại ôm một đống đồ ăn các loại ném vào trong giỏ hàng, nói một câu: “Phải mua nhiều như vậy sao? Trên núi chắc cũng có bán mà.”

Tô Giản nói: “Dùng để ăn trên đường a! Leo núi mệt, ngươi lại ăn nhiều!”

An Dĩ Trạch: “…”

Bà chủ cửa hàng siêu thị nhỏ nhiệt tình nói: “Leo núi rất mệt, cần phải uống nhiều nước, hai đứa con cần phải mang theo nhiều nước một chút!”

Tô Giản nhìn nhìn bình nước khoáng lớn kia, do dự nói: “Có phải hơi quá nặng hay không?”

Bà chủ nhìn về phía An Dĩ Trạch: “Không có việc gì cả, con xem bạn trai của con cao lớn như vậy, nhất định không thành vấn đề!”

Trọng sinh thành nữ nhân, xem ra cũng không phải một chút ưu điểm cũng không có a! Vốn đang tính toán việc chia đều trọng lượng hành lý với An Dĩ Trạch, Tô Giản lập tức thay đổi chủ ý, cười nói: “Vậy cũng được!”

An Dĩ Trạch từ đầu tới cuối cũng chưa nói gì, ngay cả đang phải vác ba lô cực lớn trên vai mặt cũng chưa từng biến sắc.

Ngược lại thì Tô Giản xem xét hắn, cảm thấy thực mới mẻ. Ngày thường An tổng tài mặc tây trang giày da phong thái cao sang lịch lãm, mà hiện nay mặc áo T-shirt cao bồi lại đem đến cảm giác đơn giản nhẹ nhàng khoan khoái, lại khoác thêm một ba lô cực lớn trên lưng, cũng thật là có chút dáng vẻ du khách.

Nếu trên cổ quàng máy ảnh, trên đầu đội mũ lưỡi trai màu vàng, cầm trong tay lá cờ nhỏ màu hồng, vậy lại càng nổi bật.

Tô Giản đánh giá hắn một phen, bỗng nhiên nói: “Dĩ Trạch, cúi đầu thấp xuống một chút đi!”

An Dĩ Trạch dù không hiểu cho lắm, nhưng lại vẫn hơi hơi cúi đầu xuống: “Sao vậy?”

Tô Giản lấy ra một cái khăn đội đầu ngoài trời, vì An Dĩ Trạch cột lên, nghiêm trang nói: “Leo núi dễ bị chảy mồ hôi, có cái này ngăn lại có thể phòng ngừa mồ hôi chảy xuống mắt. Dù sao Hoa Sơn hiểm trở như thế, lỡ đâu chỉ không nhìn thấy rõ cảnh vật trước mắt một lát mà trượt chân thôi cũng có thể rơi xuống khe núi.”

An Dĩ Trạch “Ừ” một tiếng, ánh mắt có chút vẻ dịu dàng.

Nét mặt Tô Giản bên ngoài vẫn giữ vẻ nghiêm túc, nhưng trong lòng đã sớm vui như mở hội: Đầu An Dĩ Trạch quấn khăn nhìn giống như đang ở cữ ha ha ha ha!

Mua vé vào cửa xong, hai người bắt đầu lên núi. Nói về Hoa Sơn người xưa có câu “Tự cổ hoa sơn nhất điều lộ”, ngọn núi cao và nguy hiểm, đường đi hiểm trở. Tô Giản một đường thưởng thức phong cảnh thưởng thức đến thỏa thích, thỉnh thoảng cầm máy ảnh ra chụp mấy tấm. Lúc đầu đường núi cũng coi như bằng phẳng, hắn không có mang vác vật gì nặng, một thân nhẹ nhàng, đương nhiên leo núi coi như dễ dàng. Ngẫu nhiên quay đầu nhìn An Dĩ Trạch, phát hiện An Dĩ Trạch đeo một đống thứ lỉnh kỉnh trên vai đã gập người tới ngang thắt lưng, sắc mặt đỏ hồng, hoàn toàn không còn cái dáng vẻ tự cao ngang ngược phong độ như lúc bình thường nữa, hắn lập tức nâng máy ảnh lên nhắm lấy đối phương liền nháy một loạt.

An Dĩ Trạch nhíu mày nói: “Chụp ta nhiều như vậy làm cái gì?”

Đương nhiên là vì dáng vẻ của ngươi hiện tại thật là thảm hại a! Tô Giản nghiêm nghị nói: “Bởi vì ngươi khôi ngô tuấn tú!”

An Dĩ Trạch: “…”

Nhưng mà càng lên cao, đường lên núi lại càng lúc càng trở nên dựng đứng, có một số chỗ bậc thang thậm chí sắp vuông góc đến chín mươi độ, chỉ có thể nắm lấy sợi dây xích sắt to lớn bên cạnh mà kéo mới có thể đi lên. Vì thế Tô Giản trước đó còn ung dung thoải mái bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, một giọt mồ hôi từ trên trán mạnh mẽ lăn xuống.

An Dĩ Trạch nghiêng đầu nhìn hắn một chút, bỗng nhiên nói: “Nơi này có chỗ dừng chân, nghỉ ngơi một lát đi.”

Tô Giản đã sớm mệt mỏi, nhưng thấy An Dĩ Trạch đi một mạch tới đây vẫn bình thường như không, liền hơi có chút tâm tư phân cao thấp cùng hắn, không muốn than mệt. Hiện tại An Dĩ Trạch đưa ra đề nghị nghỉ ngơi, trong lòng hắn cầu còn không được, bề ngoài lại nhướn mày: “Ngươi mệt sao?”

An Dĩ Trạch nhìn hắn một cái, “Ừ” một tiếng.

Tô Giản lập tức vui sướng ngồi xuống ở trên một mỏm đá bằng phẳng, sức lực toàn thân như nhũn xuống dưới.

An Dĩ Trạch yên lặng đem một chai nước đưa qua.

Tô Giản ừng ực ừng ực thỏa thích mà uống một hơi, sau đó một quẹt miệng, nhìn ngọn núi đằng xa cảm thán nói: “Phu di dĩ cận, tắc du giả chúng; hiểm dĩ viễn, tắc chí giả thiểu. Nhi thế chi kỳ vĩ, côi quái, phi thường chi quan, thường tại vu hiểm viễn, nhi nhân chi sở hãn chí yên, cố phi hữu chí giả bất năng chí dã.” Đây chính là một bài văn hắn giảng cho các học sinh gần đây nhất, bởi vì quen thuộc, nên liền thuận miệng đọc ra. Thấy An Dĩ Trạch giương mắt nhìn về phía hắn, hắn lập tức sinh ra một loại cảm giác tự hào về tri thức mình có được, pha thêm chút tự đắc hướng An Dĩ Trạch nói: “Biết là ai viết sao?”

An Dĩ Trạch lạnh nhạt nói: “Vương An Thạch, trong [du Hoa Sơn kí].”

Tô Giản: “…”

Ngay vào lúc này, bên cạnh bỗng nhiên có hai du khách trẻ tuổi tiến đến, trong đó nữ du khách đối với Tô Giản lễ phép nói: “Xin chào, xin hỏi có thể giúp chúng tôi chụp một tấm hình được không?”

“Không có chi!” Tô Giản tiếp nhận máy ảnh, tanh tách tanh tách giúp đôi tình nhân này liên tiếp chụp vài tấm.

Nữ du khách lễ phép nói lời cảm ơn, lại nhiệt tình nói: “Hay là tôi cũng giúp hai bạn chụp một bức ảnh chung nha!”

Tô Giản đang muốn cự tuyệt, An Dĩ Trạch bỗng nhiên lên tiếng nói: “Cảm ơn.”

“Hai bạn có thể xích lại gần nhau thêm một nữa không.” Nữ du khách cầm lấy máy ảnh, hướng về phía bọn họ yêu cầu.

An Dĩ Trạch nâng cánh tay ôm lấy eo Tô Giản, Tô Giản giương mắt nhìn hắn một cái, không nghĩ tới An Dĩ Trạch cũng đang cúi xuống nhìn hắn.

“Ca !” Nữ du khách ấn nút chụp, đem một màn này ghi lại.

“Hiệu ứng ánh sáng rất đẹp!” Đem máy ảnh đưa cho Tô Giản, nữ du khách tán thưởng nói.

“Cảm ơn.” Đợi hai người kia tiếp tục hướng về phía trước lên đường, Tô Giản lúc này mới quay đầu lại xem ảnh chụp. Chờ đến khi nhìn thấy cảnh tượng mình cùng An Dĩ Trạch trên màn hình kề cận chặt chẽ bên nhau một ngước mặt lên một cúi đầu xuống bốn mắt nhìn nhau, hắn không khỏi sửng sốt.

Rõ nét có rõ nét, tươi mát có tươi mát, nhưng mà, rõ ràng chỉ là cái liếc mắt trông rất bình thường, vì sao chụp ra lại có chút hương vị là lạ khó hiểu đến thế!

Tô Giản đang nhíu mày, thì An Dĩ Trạch bỗng nhiên nói: “Hình chụp được không tồi.”

Hai người tiếp tục lên đường. Đi một đoạn, phía trước bỗng nhiên lại xuất hiện một đôi tình nhân nhỏ.

Tô Giản đã mệt đến thở hồng hộc, thật sự không còn sức lực đi tiếp nữa, liền leo theo sau đôi tình nhân nhỏ kia.

Chỉ nghe nữ nhân nũng nịu nói: “Lão công, em đói bụng.”

Nam nhân nói: “Bảo bối muốn ăn cái gì?”

Nữ nhân nói: “Người ta đột nhiên muốn ăn hamburger.”

Hamburger Mỹ? Nghe vào tai giống như nó rất cao lớn đồ sộ! Leo núi hơi có chút đói bụng Tô Giản lập tức dựng lỗ tai lên.

Nam nhân nói: “Bảo bối ráng nhịn một chút, nơi này không có KFC, đợi chúng ta trở về rồi ăn có được hay không?”

Hóa ra là hamburger của KFC… Tô Giản yên lặng chảy mồ hôi một chút.

Một lát sau, nữ nhân lại nũng nịu nói: “Lão công, người ta mệt mỏi quá.”

Nam nhân tình ý dạt dào nói: “Bảo bối ngoan, hôn một cái!”

“Lão công, em muốn anh cõng em!”

“Bảo bối ngoan nghe lời, trước tự mình đi có được hay không?”

“Dạ! Em nghe lời lão công nói! Tuy rằng em mệt chết đi được, thế nhưng em còn không nỡ khiến lão công mệt mỏi, bởi vì người ta sẽ đau lòng!”

“Bảo bối ngoan, yêu ngươi.”

“Lão công, em cũng yêu anh!”

Tô Giản cảm giác da gà nổi đầy người lông tơ dựng thẳng đứng, nhưng ngay sau đó lại cảm thấy leo núi mệt như vậy, hai người này còn có thể ở trong sự mỏi mệt truyền tai nhau những lời yêu đương như thế, đúng là khó có thể gặp được, không khỏi có lòng hướng bọn họ học tập một chút.

Vì thế hắn cố ý quay đầu nhìn về phía An Dĩ Trạch, lớn tiếng nói: “Lão công, ngươi có mệt hay không?”

An Dĩ Trạch yên lặng chớp mắt nhìn hắn.

Tô Giản tình ý dạt dào nói: “Nếu mệt mỏi, em đến cõng anh có được hay không?”

An Dĩ Trạch: “…”

Đôi tình nhân phía trước: “…”

.

Đến lúc chạng vạng, hai người rốt cuộc cũng leo đến đỉnh núi Đông Phong.

Đi đến nhà khách lúc trước đã đặt phòng, Tô Giản nhanh chóng đem chính bản mình ném lên trên giường, hữu khí vô lực nói: “Ta đã không còn tồn tại ở trên thế gian này…”

Khóe môi An Dĩ Trạch khẽ nhếch lên, buông hành lý xuống, ngồi vào bên người hắn, cúi đầu nhìn hắn: “Vậy đợi cơm nước xong rồi mới nghỉ ngơi được không?”

“Không được!” Tô Giản chống tay ngồi dậy, mở ra bản kế hoạch của chính mình, “Đợi cơm nước xong, chúng ta phải đi Đông Phong ngắm trăng!”

An Dĩ Trạch: “… Đêm nay hình như không có ánh trăng.”

Tô Giản nói: “Dù vậy cũng phải đi, coi như đi hóng gió cũng tốt!”

Hai người dùng xong bữa tối, liền chuẩn bị đi đến đài quan sát đỉnh núi Đông Phong bên cạnh nhà khách. An Dĩ Trạch đem áo khoác trong ba lô lấy ra đưa đến cho Tô Giản: “Mặc vào, buổi tối trên núi rất lạnh.”

Tô Giản cầm đèn pin, hưng trí bừng bừng men theo đường đi tới đài quan sát. Giờ phút này sắc trời vẫn chưa tối hết, vẫn còn có thể thấy loáng thoáng hàng nghìn đỉnh núi nhấp nhô phương xa, núi non trùng điệp. Tô Giản “Oa” khen ngợi một tiếng, phun ra hai chữ: “Đồ sộ!”

An Dĩ Trạch nắm lấy tay hắn giữ thật chặt: “Cẩn thận.”

“Không có việc gì, bên cạnh không phải có xích sắt sao?” Bản thân đang ở một nơi chỉ có một tấc vuông, xung quanh là vách núi cao vạn trượng, nhưng Tô Giản cũng không sợ hãi, trái lại hăng hái bừng bừng nổi lên hứng thú muốn nghiên cứu xích sắt nặng nhọc ở bên cạnh bình đài. Xích sắt này và xích sắt dọc theo đường đi giống nhau, trên sợi xích nơi đây cũng treo đầy những miếng vải đỏ có gắn khóa bình an, Tô Giản tùy tay nhấc lên một cái, nghi hoặc nói: “Làm sao mọi người lại đều thích treo cái này?”

An Dĩ Trạch nói: “Chẳng qua chỉ là một loại ước nguyện mà thôi.”

Ước nguyện a… Tô Giản vuốt ve móc khóa bình an trong tay, quyết định vì cha mẹ và đứa em trai cũng treo lên một cái, vì thế nói: “Ngày mai chúng ta cũng treo hai cái đi.”

An Dĩ Trạch lại nhận ra ổ khóa trong tay hắn lại là một cái khóa đồng tâm, vì thế dịu dàng nói: “Được.” (xinh đẹp hiểu lầm a, đó là khóa tình yêu giống với mấy cái khóa trên cây cầu tình yêu ở Pháp ấy)

Hai người tìm một chỗ sạch sẽ ngồi xuống. Đỉnh núi gió lớn, tiếng gió phần phật vang lên ở bên tai, Tô Giản trước đó còn chưa cảm thấy lạnh, đợi ngồi trong chốc lát, liền không khỏi khẽ run lên một chút, chà xát hai bàn tay vào nhau nói: “Ban ngày độ ấm rõ ràng rất ghê gớm, không ngờ buổi tối lại lạnh như thế.”

“Lạnh?” An Dĩ Trạch thấp giọng nói, thò tay qua, đem hắn kéo vào trong lòng mình.

Tô Giản cũng không khách khí với hắn, trực tiếp tựa vào trong lòng ngược ấm áp của hắn, thuận tiện còn điều chỉnh tư thế một chút.

Giờ phút này trên đài ngắm cảnh chỉ có hai người bọn họ. Trên đỉnh đầu là khoảng không của màn đêm buông xuống, quanh thân là vách núi hiểm trở, xung quanh một mảnh yên tĩnh, trừ tiếng gió, trong trời đất dường như không còn âm thanh nào khác.

Giờ khắc này, tình cảnh này, hai người tại đỉnh núi kề sát bên nhau, khiến trong lòng An Dĩ Trạch không khỏi nhất thời nổi lên tình cảm, buông mắt nhìn Tô Giản, hắn dịu dàng nói: “Đi chơi có vui không?”

Tô Giản dự định nghe chút âm nhạc, chính lúc đang đùa nghịch tai nghe, nghe vậy liền đáp: “Vui! Mặc dù có hơi mệt chút, nhưng rất có ý nghĩa! Sau này có thời gian, nên đi ra ngoài du lịch thật nhiều!”

An Dĩ Trạch mỉm cười, lên tiếng “Ừ”.

Tô Giản đem tai nghe nhét vào trong tai mình, đang muốn bắt đầu nghe âm nhạc, lơ đãng thoáng nhìn chân An Dĩ Trạch bên cạnh, do dự một chút, hắn yên lặng rút ra một tai nghe, khách khí hỏi An Dĩ Trạch: “Ngươi muốn nghe hay không?”

An Dĩ Trạch thì không chút nào khách khí tiếp nhận tai nghe, nhét vào trong chính lỗ tai mình.

Hai người cùng dùng chung một bộ tai nghe bắt đầu nghe nhạc. Tô Giản tiện tay chon một bài hát tiếng Nhật, hắn nghe không hiểu ca từ, nhưng làn điệu của ca khúc du dương, vì thế hắn cũng thật sự nghe đến nhập tâm.

An Dĩ Trạch thì lại đem nội dung ca từ gần như đều nghe hiểu.

“Ở trong một trăm triệu người có một người độc nhất vô nhị

Tìm đến nơi chốn của ngươi

Nếu cảm thấy gò bó

Cũng có thể bỏ đi ngụy trang

Ta liền ở bên cạnh ngươi

Tan biến trong màn đêm yên tĩnh vậy

Nếu hiện tại có thể đem tâm ý của ta truyền đạt cho ngươi

Cho dù không thể vãn hồi

Cũng muốn đem ngươi ôm chặt…”

An Dĩ Trạch nhìn về phương xa. Trong bóng đêm, núi non phương xa mơ hồ phập phồng, mà xa xa trên bình nguyên, đèn đuốc giăng khắp nơi, giống như ánh sao rạng rỡ rơi xuống nhân gian.

Bên tai tiếng gió phần phật, trong lòng lại một mảnh ấm áp. An Dĩ Trạch bỗng nhiên cảm thấy, dạng buổi tối tại đỉnh núi như vậy, tương đối giống với khung cảnh trên bờ biển Aegean mà hắn từng tưởng tượng tới, trời quang gió mát biển xanh gợn sóng nhè nhẹ, tựa như cũng không thua gì.

Bờ biển cũng được, đỉnh núi cũng tốt. Đại dương làm chứng cũng được, dãy núi chứng giám cũng thế.

Chỉ cần trong lòng là người này, thì mọi chuyện hết thảy đều tốt.

An Dĩ Trạch âm thầm nắm chặt tay lại, sau đó lại lặng lẽ buông ra, trái tim ở trong tiếng gió nhảy nhót có chút không theo quy luật.

“Giản Giản.”

“Ừ?”

“Ta…”

“Oaaa –” An Dĩ Trạch vừa phun ra một chữ, chẳng biết từ trên đỉnh ngọn núi nào chung quanh đột nhiên truyền đến một tiếng thét dài, âm lượng rất cao, hơi giọng hết sức mạnh mẽ và lớn, khiến cho một tiếng này ở trong dãy núi vang vọng quanh quẩn dai dẳng ước chừng nửa phút.

Tô Giản vừa nghe lập tức nổi lên hứng thú, kéo tai nghe xuống, đối với một tiếng lớn kia đáp trả lại bằng những tiếng lớn: “Oaa Oaa Aaa –”

An Dĩ Trạch: “…”

Người bạn đối diện nghe được có người đáp lại, dường như cũng nổi lên hứng trí, tiếp một câu có nội dung: “Trương Quyên quyên, ta yêu ngươi –”

Trong lòng An Dĩ Trạch giật thót, gắt gao nhìn chằm chằm Tô Giản trong lòng.

Tô Giản nghe tiếng, quả nhiên hưng phấn mà muốn tiếp lời, nhưng há miệng, lại không tìm được một đối tượng muốn thổ lộ, vì thế hắn cuối cùng bật thốt rống lớn lên một tiếng, thanh âm vang vọng khắp bốn phương —

“Tổ – quốc – ta – yêu – ngươi –”

Tác giả có lời muốn nói: An tổng đừng khóc! Ngươi còn có cơ hội!

Cám ơn Hề Hề cùng hề hu hai vị thân địa lôi! Ôm!