Vinh hoa phú quý – Chương 9

Chương 9:

Dịch thuật: Tử Liên

Edit: Bồng Bồng

Phạm Dược ở ngoài đại sảnh chọn đồ vật đoán tương lai, nữ quyến ở bên này Nghiêm thị lại té xỉu. Sau khi mời thầy thuốc mới phát hiện nàng mang thai. Ta cảm thấy khá buồn cười. Vừa rồi tư thế nàng té xỉu thấy thế nào cũng giống giả, hơn nữa cố ý chọn ngày hôm nay để cho người ta biết, thật có điểm ý tứ muốn tranh nổi bật.

Nàng muốn tranh liền để nàng tranh, ta và Phạm Dược lại không cần loại nổi bật này. Lúc sau, mỗi khi nàng thấy ta, đều đĩnh cái bụng còn chưa nổi lên, thái độ rất cao ngạo.

Thái thái lén dặn dò ta, “Nàng hiện tại đang có thai, con gắng nhường nhịn nàng chút đi.”

“Thái thái yên tâm, kính trọng trưởng tẩu vốn là bổn phận, huống chi nàng bây giờ còn hoài đứa nhỏ.”

Những ngày sau đó, ta liền tránh xa chỗ có mặt nàng. Bởi vì bắt đầu dạy Phạm Lịch học hành, cho nên đa số thời gian đều dùng để đọc sách và viết chữ với nó. Hơn nữa Phạm Dược không có hoạt bát hiếu động như Phạm Lịch, chỉ thích kề cận ta và Phạm Lịch. Thật dễ chăm sóc lắm. Ta muốn làm gì thì làm đó, tổng không vì người không thể sống chung mà ảnh hưởng đến cuộc sống của ta và các con.

Cái bụng Nghiêm thị to lên thì Lan Chi cũng mang thai. Ta liền đem nàng cùng Phong Lan thăng lên thành di nương, “Hai người các em là phụ tá đắc lực của ta. Tuy rằng một người có con với Nhị gia, một người chưa có, nhưng ta sẽ không nặng nhẹ bên nào, liền cho các em cùng nhau thăng vị. Trong khoảng thời gian này Phong Lan hãy vất vả chút, kiêm luôn những công việc của Lan Chi. Về phần Lan Chi, hảo hảo dưỡng thai đi, thỉnh an đều miễn, em đi chọn bà vú và nha đầu hợp ý cho bản thân đi.”

“Cám ơn tiểu thư”, các nàng hướng ta cùng khấu đầu.

Sau đó ta mang theo các nàng đi quỳ lạy thái thái. Sau khi hoàn tất toàn bộ gia lễ, các nàng liền thành hai vị tân di nương của Phạm Tằng. Về chuyện Lan Chi mang thai, tuy là thiếp thất mang thai, nhưng thời đại này đều xem nhiều con là nhiều phúc. Thái thái tự nhiên rất vui mừng, ban thưởng xong rồi mới để các nàng lui xuống.

“Đệ muội thật hiền lương. Nha đầu của hồi môn đều thành thiếp của Nhị gia, như vậy đệ muội không phải sẽ không có ai sai bảo sao?”

Thái thái vừa nghe, vội bảo ta đi chọn thêm vài người sai sử, ta liền cười đáp ứng.

“Ta cũng tặng người cho đệ muội nhé. Chính là Xuân Đào, may vá là nhất đẳng đấy…”

Ta hơi ngây ngẩn cả người, nghiêng đầu nhìn thái thái, chậm rãi nói: “Xuân Đào kia không phải là nha đầu hồi môn của tẩu tử sao?”

Nha đầu hồi môn bình thường đều là người một nhà, nào có ai đưa cho vợ của huynh đệ mình. Người khác cũng không dám nhận a, vạn nhất là nội gian nằm vùng thì sao.

Ta biết Xuân Đào. Lúc làm nha đầu hồi môn mới mười tuổi, bởi vì khéo tay, may vá vô cùng tốt, cho nên tuy rằng tuổi nhỏ cũng đi theo làm của hồi môn. Vài năm nay đã trưởng thành, dung mạo nẩy nở, thật ra là một mỹ nhân bại hoại. Hơn nữa tính tình lanh lẹ, làm việc hấp tấp, cũng không phải dạng có tâm kế. Tuy rằng không tiện đặt ở bên người bồi dưỡng thành quản sự, nhưng làm người chuyên lo may vá cho gia đình cũng rất tốt. Nghiêm thị nguyện ý tặng, ta tự nhiên nguyện ý nhận.

Nhưng một mỹ nhân bại hoại như vậy, đại ca của Phạm Tằng chịu bỏ được sao? Nàng vội vả đuổi Xuân Đào đi, chắc không phải đã có manh mối gì chứ?

Thái thái trong mắt cũng hiện lên vẻ kinh ngạc, nghĩ nghĩ liền nói với ta: “Xuân Đào kia ta cũng biết, là nha đầu có tài năng. Nếu là tâm ý của tẩu tử con, vợ lão Nhị à, con hãy thu nhận đi.”

Đã có thái thái nói, ta liền an tâm nhận, lại cười đáp: “Vậy cám ơn tẩu tử, muội đang cần một nha đầu có khả năng đây.”

Chờ Nghiêm thị đi rồi, thái thái trấn an ta: “Nàng sắp sinh, con hãy nhẫn nhịn một chút. Dù sau, người tới chổ của con, còn không phải đều theo con an bài sao.”

Ta nở nụ cười, “Thái thái nói quá rồi, con vô duyên cớ nhận được một nha đầu tốt, là con được tiện nghi nữa kìa. Nhưng con lo lắng sẽ đắc tội đại ca, làm cho người hiểu lầm con và Nhị gia.”

“Hừ, đây là vợ nó muốn tặng người. Nó có cái gì hiểu lầm chứ. Con yên tâm, có ta đây.”

Vì thế Xuân Đào đi vào trong viện, dập đầu chào ta.

Ta cho nàng đứng lên, “Ta vẫn còn choáng váng với chuyện này đây. Hôm nay bất quá chỉ đi đến thái thái nói giỡn, tẩu tử bỗng nhiên nói đem em cho ta. Em biết vì sao không?”

Nàng cắn cắn môi, lại quỳ xuống, “Đại nãi nãi là dung không được nô tỳ. Mặc kệ người khác nghĩ thế nào, nô tỳ chưa bao giờ muốn làm di nương. Nô tỳ nguyện ý thề với trời.”

“Đứng lên nói đi. Theo từ hôm nay, Em hãy phụ trách may vá ở chỗ ta, ta nghe nói em rất giỏi mặt này. Những chuyện khác không cần lo lắng. Vào sân của ta, chính là người của ta.”

“Vâng, nhị nãi nãi”, nàng dập đầu rồi đứng dậy đi.

Dung mạo của nàng rất diễm lệ, nhất là cặp mắt tròn to như hoa đào vô cùng đặc biệt. Ta tính toán về sau đều bắt nàng mặc quần áo màu hồng. Tiểu mỹ nhân như vậy, mang theo bên người rất có mặt mũi.

Buổi tối cùng Phạm Tằng kể chuyện này, hắn cười nói: “Tẩu tử vẫn thích ăn dấm chua, mà Xuân Đào kia dĩ nhiên cũng không tệ.”

Ta gật đầu, “Đích thật là diễm lệ vô song.”

Hắn lại gần hôn ta một cái, “Ta đây phải thật cách xa một chút, nàng ta có thể là người đại ca nhìn trúng.”

Ta nhéo mũi cùng lổ tai hắn, “Tốt cho chàng. Nàng hôm nay liền nói với ta, nàng không muốn làm thiếp. Người ta là muốn về sau gả chồng. Chàng cho là ta mang đến người nào cũng đều làm dự bị cho chàng hả.”

Hắn ôm ta cười ha ha.

Qua một đoạn ngày, tựa hồ đại ca của Phạm Tằng không phản ứng gì đối với chuyện Xuân Đào, hẳn là Nghiêm thị nghi ngờ quá độ. Ta liền trưng cầu ý kiến Xuân Đào, giúp nàng lấy chồng và vẫn lưu nàng ở trong sân như cũ, quản lý việc may vá.

Thuận tiện đem Lan Phương, Lan Chỉ gọi tới, hỏi các nàng có nguyện ý làm thiếp cho Nhị gia hay là nguyện ý lấy tôi tớ trong phủ.

Các nàng nhìn nhau, sau đó Lan Phương hỏi: “Tiểu thư, nếu như lấy tôi tớ, bọn em còn có thể hầu hạ tiểu thư không?”

“Tự nhiên có thể”, ta gật đầu, “Các em đều là ta từ nhà mẹ đẻ mang đến, ta tín nhiệm nhất cũng là các em. Cho dù các em lấy chồng, ta cũng phải lưu các em dùng chứ.”

Bốn bông Lan này, ta đều bồi dưỡng như nữ quản gia, từng người đều có năng lực và kín miệng. Nếu vừa gả cho người ta sẽ không làm việc nữa, ta đây mới mệt lớn a.

Lan Phương cùng Lan Chỉ đều lựa chọn lấy chồng, cũng do có vết xe đổ của Lan Chi và Phong Lan. Phạm Tằng ngày thường ở lại chỗ ta nhiều nhất, sau đó là chỗ Tôn di nương, cuối cùng mới tới các nàng. Các nàng tuy rằng dung mạo xinh đẹp, ít nhất so với Tôn di nương xinh đẹp hơn, nhưng Phạm Tằng tựa hồ không quá để mắt đến các nàng.

Tựa như Châu nhi và Xuyến Nhi. Châu nhi bị thái thái gã cho người khác, Xuyến Nhi từ lúc xảy ra chuyện xấu giữa Phạm Tằng và Lan Đình đã đến cầu ta để nàng đi ra ngoài lấy chồng. Ta hỏi ý kiến Phạm Tằng một chút, rồi cho phép nàng đi.

Phạm Tằng tựa hồ chưa bao giờ để bụng hai nha đầu thông phòng. Cũng có thể do quá dễ dàng chiếm được cho nên sẽ không để bụng? Thời đại này nam nhân quá dễ dàng đem cơ thiếp trở thành đồ vật sở hữu, thậm chí còn trao đổi đưa tặng nhau. Đương nhiên, gia phong Phạm gia không đến mức như thế.

Nghiêm thị có thai lần này cũng rất khó sanh, giằng co một ngày đêm, cửu tử nhất sinh mới sanh ra một bé gái. Là do thời vận không tốt sao? Lão gia và đại ca đều thực thất vọng, thái thái cũng thở dài, mang theo ta đi vào chiếu cố sản phụ cùng đứa nhỏ. Nghiêm thị mặt trắng không một tia huyết sắc, sinh sản kỳ này thật sự làm cho nàng đại thương nguyên khí. Thân thể sợ là phải điều dưỡng vài năm, mới có thể sinh con tiếp.

Qua nửa năm, Lan Chi cũng sinh ra một nữ nhi. Thái thái nói bởi vì Nghiêm thị sinh con gái nên mới dẫn theo Lan Chi cũng sinh con gái. Ta tự nhiên biết không có chuyện như vậy, bất quá cổ nhân mê tín luôn không nói đạo lý.

Dạy xong Phạm Lịch rất nhiều thứ, cảm thấy nó đã có thể chân chính nắm vững cơ bản, ta muốn thỉnh một sư phó tới. Lão gia và Phạm Tằng liền tới kiểm tra Phạm Lịch. Kết quả lão gia cực kỳ vừa lòng, khen Phạm Lịch không tiếc lời, lại chuyên môn thỉnh một vị sư phụ đức cao vọng trọng dạy tại gia. Phạm Lịch mỗi ngày đều đi học.

Phạm Lịch lúc còn nhỏ đã hiểu chuyện rất sớm. Tuy rằng được mọi người sủng ái, nhưng mới nho nhỏ tuổi đã hiểu đạo lí đối nhân xử thế và xem sắc mặt người khác. Những chuyện này đại khái học được từ trên người đại bá, đại bá nương của hắn.

Còn cả đoạn thời gian ta mang thai Phạm Dược, trong phủ đồn đãi chuyện nhảm rồi thêm Phạm Tằng vì nữ tử thanh lâu kia mà cơ hồ bỏ quên mẹ con chúng ta ; hơn nữa Phạm Dược sinh ra, Phạm Tằng đều chưa từng ôm qua đệ đệ nó. Những chuyện coi thường và lạnh nhạt này đều kích thích nó trưởng thành sớm.

Đối với người lớn như ta, những chuyện đó không ảnh hưởng gì, nhưng đối với trẻ nhỏ mà nói, phụ thân vốn luôn luôn làm bạn sủng ái mình bỗng nhiên không hề quan tâm mình là một đả kích rất lớn.

Nó còn nhỏ tuổi nhưng tựa hồ đã biết phải gánh vác trách nhiệm, cho nên nó cực kỳ nghe lời ta, cũng cực yêu thương Phạm Dược. Ta biết nó chưa từng chịu qua chân chính ủy khuất gì, mà sớm hiểu chuyện tuy làm cho nó sớm mất đi khờ dại thơ ấu, nhưng biến nó thành một tiểu nam tử hán kiên cường. Ta cảm thấy không có gì xấu cả.

Ta sủng con ta, nhưng tuyệt sẽ không đem bọn nó sủng thành kẻ không biết gì lại còn yếu đuối. Ta muốn bọn nó trở thành nam nhân có thể vượt qua mọi mưa gió và thất bại.

Phạm Dược cũng giống anh nó. Phạm Tằng bỏ quên nó sau khi sinh một đoạn thời gian rất dài, thậm chí lúc sau gặp lại Phạm Dược cũng không quá thân cận nó, cũng không nghĩ tới phải chủ động bù đắp lại. Cho nên Phạm Dược tính tình tuy rằng ôn hòa, nhưng tính cách lại khá lãnh đạm. Trừ ta và Phạm Lịch, nó rất ít lộ ra tính tình thật.

Hai người con trai này, bởi vì Phạm Tằng nhiều lần không thành thục và không quyết đoán, đều ít nhiều bị ảnh hưởng. Hiện tại hay thậm chí tương lai, bọn nó sẽ càng tín nhiệm cùng ỷ lại vào ta hơn cả vị phụ thân chỉ cung cấp tinh trùng kia.

Sau khi Phạm Lịch bắt đầu đi học, ta lại mang thai. Chẳng lẽ thể chất ta đây dễ dàng thụ thai? Hay do sinh hoạt tình dục quá thường xuyên?

Ta lúc trước khi chưa mang thai luôn dùng rau cần cấp cho Phạm Tằng ăn tránh thai. Tuy là phương pháp dân gian thô tục nhưng rất hữu dụng, hơn nữa người nơi này căn bản không biết. Đây là phương pháp kế hoạch mà ta và vợ đã dùng qua trước kia. Khá là hữu hiệu, lại vô hại cho thân thể. Đến sau khi ta sinh Phạm Lịch, không có đứa nhỏ gần tuổi với Phạm Lịch xuất hiện là chứng cứ rõ ràng nhất.

Bởi vì Phạm Lịch bắt đầu đọc sách, ta mới không hề cấp Phạm Tằng tránh thai để cho bọn Lan Chi sinh đứa nhỏ, lúc già rồi có thể có người an ủi và dựa vào. Ở đây, kết cục của những thiếp thất cả đời không sinh con thường không tốt tý nào.

Nhưng là bản thân ta lại mang thai. Ba đứa nhỏ đã quá đủ rồi, lại nhiều thêm ta sợ sẽ vắng vẻ một đứa nào đó, cho nên về sau tốt nhất vẫn tiếp tục cho Phạm Tằng kế hoạch hóa đi.

Lão gia cố ý rèn luyện năng lực của Phạm Tằng, liền phái hắn đi về quê dò xét sản nghiệp gia tộc của Phạm gia. Lan Chi phải chăm sóc đứa nhỏ, ta liền cho Phong Lan đi theo chiếu cố hắn. Tôn di nương nói muốn đi theo. Nàng thân thể không tốt, ta để cho Phạm Tằng tự quyết định. Hắn do dự nửa ngày, cuối cùng vẫn là đồng ý.

Nắm bắt lỗ tai hắn, bắt hắn cúi đầu lại gần, ta nắm cả cổ hắn, cắn cái miệng hắn một hồi. “Phong Lan là người ổn trọng nhất bên cạnh thiếp, thiếp cho nàng đi theo chiếu cố chàng cũng có thể yên tâm. Bất quá nàng dù sao vẫn là nữ tử, chàng phải bảo vệ tốt nàng, đem nàng mang đi ra ngoài như thế nào cũng phải hảo hảo mang người về thế ấy.”

“Ta biết, nàng là đệ nhất nhân đắc ý trong lòng Nam nhi, ta làm sao dám sơ suất”, Phạm Tằng cười đáp.

“Biểu muội thân thể không tốt, chàng cũng phải săn sóc nhiều chút. Hảo hảo đem người bình an mang về.”

“Nàng cứ yên tâm đi. Nam nhi, lại hôn ta một cái đi”, hắn nhẹ giọng lẩm bẩm nói.

Ta theo như lời hắn, ôm cả cổ hôn hắn nhiệt tình đến nỗi khi giúp hắn khoác áo choàng đi ra ngoài, hai má hắn vẫn là hồng.

Môi hàm chứa tiếu ý, nhìn hắn mang theo hai di nương, vài nha đầu cùng người hầu thô kệch lên xe ngựa xuất phát.

Bình luận về bài viết này

Trang web này sử dụng Akismet để lọc thư rác. Tìm hiểu cách xử lý bình luận của bạn.