Vinh hoa phú quý – Chương 8

Chương 8:

Dịch thuật: Tử Liên

Edit: Bồng Bồng

“Vậy chàng có tính toán gì không?”

“Ta nghĩ giúp nàng ta chuộc thân. Nàng ta mặc dù đang ở thanh lâu, nhưng vẫn là thân trong sạch, ta nghĩ lão gia và thái thái sẽ đáp ứng.”

Khờ dại, ngây thơ.

Nhưng ta hy vọng hắn sẽ có thể nhận rõ sự thật, chuyện này có lẽ là một kinh nghiệm trau dồi bản thân.

Cho nên ta không có phát biểu ý kiến gì, “Biểu muội… Tôn di nương gần đây lại uống nhiều thuốc lắm. Muội thân mình không tiện, chàng mặc dù ở bên ngoài bận việc nhưng cần cố chăm sóc nàng ấy một chút.”

“Là ta sai lầm rồi. Ta khi làm chuyện gì, liền dễ dàng quên mất những sự việc khác, cho nên ta cũng không chú ý bệnh tình của biểu muội. Bụng của nàng đã lớn như vậy, ta cũng không có hảo hảo bồi cùng nàng. Thật sự là không nên a.”

Ta mỉm cười, “Muội muốn ngủ, chàng cũng đi nghỉ ngơi đi.”

“Ta hôm nay ở đây với nàng.”

Được rồi, bất quá là ban đêm có thêm người sai sử thôi. Ta mặc hắn ôm lấy ta, nghiêng đầu hôn một cái lên gương mặt hắn, nhắm mắt ngủ.

Rất nhanh Phạm Tằng liền vấp phải trắc trở. Lão gia và thái thái tự nhiên không đồng ý một thanh lâu nữ tử vào phủ, vô luận nàng có phải là thanh quan hay không. Mà tú bà cũng không nguyện ý để cho Lan Đình chạy. Bồi dưỡng ra cây tiền cây bạc đang thanh xuân phơi phới làm sao tùy ý bán đi. Huống chi đối phương bất quá chỉ là nhị tử không quan không chức của Phạm gia.

Ta ngay tại thời điểm lão gia và thái thái mong chờ đứa cháu thứ hai, tại thời điểm Phạm Tằng ngày đêm rối rắm vì chuyện Lan Đình, sanh ra con trai thứ hai: Phạm Dược, vẫn là lão gia đặt tên.

Phạm Dược sau khi tròn một tháng tuổi, Điền quản sự truyền đến tin tức, nói Phạm Tằng đang tra lại vụ tử án của phụ thân Lan Đình, muốn lật lại bản án cho họ. Ta có chút kinh hỉ. Vô luận thành công hay thất bại, hắn có thể nghĩ đến một hướng khác cuối cùng đã khiến cho ta đối với hắn có hơn vài phần mong đợi. Vở kịch xem ra có thêm nhiều phần lạc thú đây.

Phụ thân của Lan Đình là bởi vì tham ô cùng sát hại dân lành mà bị xử tội. Lan Đình nói với Phạm Tằng rằng phụ thân nàng bị người vu oan hãm hại. Nhưng Phạm Tằng tra xét mấy tháng, ngay cả gia đình khổ chủ trong dân chúng bình dân đều tra vài lần, lại tra được án tử không phải án oan sai giả gì. Phụ thân Lan Đình tự nhiên cũng không phải quan tốt lành gì.

Vì thế Phạm Tằng thẫn thờ. Hắn cảm thấy không thể thực hiện được tình tiết anh hùng cứu mỹ nhân. Mỹ nhân đích thật là con gái của tham quan, mà quan tham như vậy đúng là loại hắn ghét nhất.

Thờ thẫn mấy ngày, Lan Đình cô nương không biết lại dùng lời nói gì lung lạc Phạm Tằng. Sau đó Lan Đình cô nương lại đề ra một “chủ ý” cho Phạm Tằng: chỉ cần nghĩ biện pháp sửa lại danh sách ghi chép trên quan phủ, đem nàng và một nô bộc ngày xưa trong nhà nàng tráo đổi tên cùng thân phận ; vậy thì nàng sẽ không còn dính dáng với phạm nhân, tự nhiên có thể đưa ra tiền chuộc thân. Nàng nói không cần lo lắng tú bà đồng ý hay không, nàng tự nhiên có biện pháp làm bà ấy đồng ý.

Mà vụ này vừa vặn thuộc về đại ca Phạm Tằng coi quản. Đại ca hắn tự nhiên biết tâm tư của cha mẹ, đương nhiên không có khả năng giúp hắn. Cho nên ta dù biết chuyện, cũng không hề lo lắng Phạm Tằng sẽ làm bậy.

Ta chỉ muốn nhìn xem, lúc hắn vẫn kiên trì tín nhiệm không phân rõ thị phi lại nhận ra tâm tư nữ nhân hắn thích, hắn sẽ lựa chọn như thế nào.

Kết quả hắn không có đi tìm đại ca, lại đến tìm ta. Phạm Dược đã muốn 6 tháng tuổi, đãi ngộ của nó so với Phạm Lịch kém rất nhiều. Phạm Tằng không hề động tay ôm nó quá vài lần. Nhưng mà nói thật, mẹ con ta cũng không cần hắn quan tâm.

“… Tuy rằng Lan Đình nàng nóng lòng thoát thân, nhưng làm chuyện như vậy ta vẫn cảm thấy có gì đó rất không thích hợp…”

Ta gật gật đầu, tiểu tử này rốt cuộc không có ngốc.

“Chàng nếu làm như vậy, ai sẽ bị ảnh hưởng trực tiếp?”

“… Đại ca?”

“Lan Đình cô nương là hoa khôi thanh lâu, nhất cử nhất động đều có nhiều người nhìn kỹ. Bối cảnh của thân gia sợ là đã sớm bị tra thấu. Dưới dạng tình huống đó, nàng đưa ra cho ngươi một chủ ý như thế, tương đương với làm cho đại ca ở trước mắt Hoàng Thượng và Ngự Sử không làm tròn trách nhiệm. Mọi người đều biết đến thân thế của Lan Đình, sửa lại danh sách hữu ích sao, chỉ có thể chứng minh đại ca của chàng không làm tròn trách nhiệm mà thôi. Chàng thật vì nàng mà làm cho người trong nhà gánh vác tội danh sao?”

“Đương nhiên sẽ không, ta vốn chính là phản đối làm như vậy.”

“Lan Đình cô nương kia lại như thế nào sẽ biết chàng có thể hoàn thành chuyện này? Dù sao chàng cũng không phải là quan viên.”

“Thanh lâu là nơi tin tức tối linh thông. Nàng biết chức vị của đại ca ta cũng không khó…”, hắn bỗng nhiên nhíu chặt mi, ”… Hoặc là có người lợi dụng nàng, sau đó lại đến lợi dụng ta để hãm hại đại ca?”

Ta cũng không nói đúng hay sai, “Cũng có thể nàng chỉ trùng hợp cầu tới chàng. Không ngại đi tra xem Lan Đình cô nương vài năm nay đều cùng ai lui tới, trong đó có đối thủ của lão gia và đại ca hay không?”

Việc điều tra mất mấy tháng mới ra kết quả. Vị Lan Đình kia tuy là thanh quan, nhưng trước sau đã thân cận qua không ít nam nhân. Trong đó thật sự có đối thủ của Phạm gia.

Vì thế Phạm Tằng suy sụp. Vị nữ tử băng thanh ngọc khiết trong cảm nhận nguyên lai đã quan hệ với nhiều nam nhân như vậy, hơn nữa đã sớm mất thân. Cái gọi là thanh quan chẳng qua là chiêu trò của thanh lâu mà thôi. Hơn nữa nàng còn có thể là được chỉ thị đến hãm hại Phạm gia.

Phạm Tằng cảm thấy tình cảm bị tổn thương, cả ngày nhốt mình trong thư phòng không ra.

“Chàng lúc trước cứu nàng, nàng còn chưa rơi vào trong bùn. Không ngại tra xem nàng trước kia nhân phẩm thế nào. Nếu là người tốt, vậy lúc ấy chàng không có uổng phí cứu nàng, cũng không trao sai phần tình cảm này”, ở thời điểm uống trà, ta hướng Phạm Tằng đề nghị.

Vì thế Phạm Tằng lại đi thăm dò nha hoàn, tôi tớ ở nhà nàng trước kia, kể cả nha đầu muốn trao đổi thân phận với nàng. Kết quả tra ra Lan Đình từ nhỏ tính cách rất ác liệt, mới mười tuổi đã từng tươi sống đánh chết hạ nhân. Bất quá nàng là người rất thông minh, cầm kỳ thư họa đều học rất nhanh, hơn nữa bản thân có chút tâm kế. Mẹ cả mất sớm nhưng vẫn đem tiểu thiếp của phụ thân sửa trị thành dễ bảo.

Lần này Phạm Tằng không suy sụp mà trực tiếp nổi giận, “Thật không nghĩ tới nàng ta là loại nữ nhân ác độc như thế. Nhọc ta còn tâm tâm niệm niệm nghĩ là ta đã hại nàng, muốn cứu nàng ra hố lửa…”

Kỳ thật ta khá bội phục Phạm Tằng. Chuyện xưa trôi qua nhiều năm hắn cũng có thể tra ra rành mạch. Hơn nữa hắn rất có kiên nhẫn, chẳng sợ thẩm tra mấy tháng chỉ để tìm một người, hắn cũng sẽ đem chân tướng tìm ra. Thật là nhân tài đáng đào tạo nha. Nhân tài chuyên môn tra án ư?

“Chuyện này nguyên bản chính là chàng sai rồi”, ta nắm bắt vành tai hắn, cười nói với hắn.

“Ta sai rồi?”, ánh mắt hắn đều trợn to.

Ta cười: “Chuyện xưa ‘nông phu và xà’, chàng nhớ chứ. Chàng cứu tánh mạng của nàng ta, sau cũng không cầu hồi báo, chuyện này đến đây xem như thanh toán xong. Nhưng là sau này gặp lại, chỉ bởi vì nàng nói một câu ‘chàng không nên cứu nàng, làm cho nàng hiện tại thân hãm khổ hải’, chàng liền cảm thấy bản thân mắc nợ nàng, chẳng phải buồn cười sao? Nàng nếu thật muốn chết, cho dù được chàng cứu một lần, chung quy cũng sẽ tiếp tục tìm chết. Nhưng thật ra chàng đó, khi gặp người muốn tự tử chẳng lẽ còn phải hỏi ‘Có cần ta cứu ngươi hay không? Nếu ngươi thật sự muốn chết, ta đây sẽ không cứu’? Cho nên chàng ngay từ lúc đầu đã sai lầm rồi. Chàng cứu người chưa bao giờ là sai, nhưng chàng sai ở chỗ nhìn lầm người. Chính bởi vì nàng dung mạo đoan chính thanh nhã, đầy bụng tài hoa, lại từng nghĩ muốn tự sát giữ thân, ngay cả tra cũng chưa tra, chàng liền tin nhân phẩm cùng thân thế của nàng. Trông mặt mà bắt hình dong không nói, tài hoa và nhân phẩm vốn không liên quan đến nhau. Sách sử nhiều gian thần đều là tài hoa hơn người, chàng tin tưởng một người viết được thi từ là có thể nói rõ phẩm hạnh hắn tốt sao?”

“Nam nhi, nàng đã sớm biết ta nhìn lầm cô ta?”, hắn ôm thắt lưng của ta, cằm đặt trên vai ta.

“Thiếp nào có thần thông như vậy. Lần đầu khi nghe chàng nói, thiếp chỉ cảm thấy có điểm không thích hợp, cảm thấy chàng rõ ràng cứu người, là làm việc thiện, lại ngược lại thiếu nợ người khác. Nhưng thời điểm đó thiếp đang muốn sinh Dược nhi, cũng không có nghĩ sâu. Thẳng đến chàng tra ra phụ thân nàng là tham quan, hơn nữa nàng ra chủ ý cho chàng cũng không phải chính đạo, thiếp mới hoài nghi gia giáo và nhân phẩm của nàng ta, mới đề nghị Nhị gia chàng đi tra xem.”

“Nam nhi~”, hắn ôm chặt thắt lưng của ta “Cám ơn nàng vẫn đứng bên cạnh ta, chẳng sợ ta phạm vào hồ đồ, còn giúp ta đưa ra chủ ý.”

“Nói chuyện đó làm gì, chúng ta vốn là một thể. Bên ngoài đồn đãi chuyện này, tuy rằng đối với thanh danh chàng có chút tổn hại, nhưng qua một thời gian hẳn là sẽ phai nhạt. Nhưng trong khoảng thời gian này lão gia và thái thái đã vì chàng hao tổn không ít tâm tư, lại sợ chàng bị người lừa gạt, còn sợ chàng vì Lan Đình làm ra sự việc gì không lý trí. Chàng tốt nhất ở nhà nghỉ ngơi một đoạn thời gian, đọc sách, hiếu thuận lão gia và thái thái nữa.”

“Cũng hảo hảo bồi cùng nàng và các con…”

Ta nắm hai lổ tai hắn, kéo qua đến bên miệng hôn một cái, “Kỳ thật lần này chàng khiến thiếp nhìn với cặp mắt khác xưa. Chuyện xảy ra nhiều năm mà chàng điều tra ra hết. Thật sự lợi hại.”

Hắn đỏ mặt, ánh mắt loạn chuyển, “Ta làm việc chính là luôn chuyên tâm như vậy. Chỉ cần bắt tay làm, khẳng định phải theo tới cùng.”

Phạm Tằng ấu trĩ, nhưng làm việc thật chuyên tâm, cố chấp, kiên nhẫn, cẩn thận, là nhân tài đáng đầu tư. Có điều, thái độ làm người quá chính trực, ta không biết đối với tương lai hắn đến tột cùng là chuyện tốt hay xấu.

Ở mặt tình cảm, Phạm Tằng theo chủ nghĩa đại nam tử, thấy nhu nhược liền thương tiếc muốn bảo hộ. Hoa tâm, thấy xinh đẹp liền động tâm. Nhưng chung tình, vị biểu muội kia theo hắn đã bao nhiêu năm, cho dù thường xuyên tranh cãi ầm ĩ cũng không có lạnh nhạt nàng. Thích mới nhưng không quên cũ. Là tính cách tiêu chuẩn của ngựa đực.

Ta kỳ thật có thể lý giải loại tính cách này của hắn. Nếu như lúc trước ta nương nhờ trên thân nam nhân, trừ phi thật sự có người khiến ta ái mộ, nếu không ta cũng sẽ là ngựa đực. Trăm hoa, muôn hồng nghìn tía, mỗi loại hoa là một vẻ đẹp, có nhiều hoa so với chỉ một đóa tốt hơn nhiều lắm. Huống hồ ở thời đại này lại hợp pháp hợp lý. Cho nên làm nam nhân, ta cảm thấy được nó cũng không phải khuyết điểm gì.

Từ nay về sau Phạm Tằng thật sự đóng cửa đọc sách, dù xuất môn kết bạn cũng không có đi tới địa phương không sạch sẽ. Thái thái gọi ta đến khen một phen, nói ta có khí độ, gặp sự không khóc không nháo, không có làm cho người ta chê cười. Còn nói ta biết khuyên chồng, làm cho trượng phu cuối cùng hồi tâm chuyển ý, lại trở về bên cạnh ta.

Ta có chút dở khóc dở cười, nhưng vẫn tiếp nhận ưu đãi. Bà đem một vòng bằng ngọc thạch trong của hồi môn cho ta. Tuy rằng không tính là gia truyền chi bảo, nhưng đó là chiếc vòng bà vẫn mang khi còn trẻ, thật có thể biểu đạt tình cảm sủng ái của bà. Việc này đại khái càng khiến Nghiêm thị hận ta thêm.

Thời điểm chọn đồ vật đoán tương lai, Phạm Lịch cầm trúng quan ấn khiến cho lão gia thật cao hứng. Lần này Phạm Dược lại cầm trúng bút lông và sách, lão gia tựa hồ cũng không thất vọng, còn nói nghiên cứu học vấn rất tốt. Cũng may không có đồ vật gì thái quá. Ta từng nghĩ đến chuyện Cổ Bảo Ngọc chọn đồ vật đoán tương lai, vì sao lại mang lên son phấn? Nhà giàu người ta chọn đồ vật đoán tương lai, chính là ý tứ mong muốn may mắn, nên đưa lên chọn đều là thứ tốt, như thế nào lại mang lên son phấn nữ tử dùng?

Bình luận về bài viết này

Trang web này sử dụng Akismet để lọc thư rác. Tìm hiểu cách xử lý bình luận của bạn.