Vinh hoa phú quý – Chương 13

Chương 13:

Dịch thuật: Tử Liên

Edit: Bồng Bồng

Trước ngày Phạm Hề chọn đồ vật đoán tương lai, Phạm Tằng đã trở lại. Tuy rằng trên mặt có vẻ phong trần lặn lội đường xa nhưng diện mạo, tinh thần so với quá khứ tốt hơn rất nhiều. Hẳn là một năm nay mở rộng nhãn giới, kết bạn với đa dạng người, tăng trưởng kiến thức không ít, ánh mắt sẽ không giống quá khứ với tầm nhìn hạn hẹp nữa. Tốt lắm, hắn cuối cùng từ một người luôn lý tưởng chủ nghĩa “Phẫn thanh”, trở thành người hiểu được sự thật, đối mặt sự tình cũng có thái độ hướng về phía tích cực.

Đi thỉnh an lão gia và phu nhân xong, hắn trở lại trong viện. Cơ thiếp và các con lại thỉnh an hắn, rồi hắn cho mọi người tan hết, sau đó quay đầu lại liền ôm lấy ta.

“Nháo cái gì, trước đi tắm rửa đi. Nước ấm và quần áo mới đã sớm chuẩn bị tốt cho chàng.”

“Chút nữa hãy tắm”, hắn một bên hôn ta, một bên hàm hồ nói, “Ta nhớ nàng đến chết a”, vừa nói vừa ôm ta hướng về phía giường.

Ta vừa tức giận vừa buồn cười, còn bị những lời thổ lộ buồn nôn của hắn làm nổi da gà. Bất quá ta cũng đang muốn, thân thể vẫn có nhu cầu, cho nên không thật sự ngăn cản hắn. Tiểu biệt thắng tân hôn, quả nhiên diệu ngữ không sai.

Xem ra trong một năm này hắn đích xác tích góp kìm nén không ít tình dục, hơn nữa khi trở về cũng không có mang thêm cơ thiếp mới. Một năm nay thật sự dốc lòng cầu học.

Đến buổi tối, Phạm Hề bắt đầu náo loạn. Nó vẫn luôn ngủ chung với ta, hơn nữa nó cũng là đứa đeo dính mẹ nhất trong ba đứa. Buổi tối đi ngủ tìm không thấy ta, lập tức nước mắt lưng tròng.

Ta đành sai người ôm nó tiến vào. Đứa con ngốc này vừa nhìn thấy ta thì nước mắt lập tức thu trở về, cười toe toét. Phạm Tằng nhìn thấy khá sửng sốt. Phạm Hề cũng không sợ hắn, bị hắn vừa giỡn liền cười, vừa khi dễ liền khóc, làm cho Phạm Tằng chơi đùa với nó không biết mệt. Miệng còn nói cái gì là “Bảo bối tâm can của cha”, “Cục thịt ruột của cha”, làm cho Phạm Hề cười khanh khách không ngừng.

“Nếu không, chàng đi Tôn di nương bên kia đi, hoặc là đến phòng của Lan Chi hay Phong Lan nghỉ ngơi?”

“Không được, ta ngay tại đây ngủ với nàng. Ta còn chưa cùng ngủ chung với cục cưng nữa.”

Vì thế buổi tối một nhà ba người liền như vậy ngủ. Đứa con ngốc ngủ ở chính giữa, khuôn mặt khi ngủ đều giữ ý cười ngọt ngào.

Ngủ như thế vài ngày, ta thay đổi không được chủ ý của Phạm Tằng, đành phải hảo sửa lại thói quen của Phạm Hề. Nếu không, ta buổi tối ngủ sẽ không ngon, sẽ luôn lo lắng Phạm Tằng thô tay thô chân lỡ đè lên Phạm Hề. Cả đêm đều phải thức dậy thiệt nhiều lần coi chừng. Còn tiếp tục như vậy, thần kinh sẽ suy nhược mất.

Phạm Lịch và Phạm Dược ngủ gần phòng ta nhất, ngay khu nhà kề bên. Mặc dù có bà vú nhưng ta không thích mấy đứa con ta mỗi ngày đi theo bà vú ngủ, vì không muốn nam hài lây dính quá nhiều son khí cùng với nữ khí. Biệt viện của chúng ta vốn âm khí quá thịnh mà. Hơn nữa bọn họ so với những đứa trẻ bình thường khác nhạy cảm rất nhiều.

Bởi vì Phạm Dược tuổi còn nhỏ, ta nguyên bản vẫn cho hai anh em chúng nó ngủ cùng nhau. Hiện tại lại thêm một Phạm Hề, chúng nó thật cao hứng khi ta đem nhiệm vụ chiếu cố đệ đệ buổi tối giao cho bọn nó. Vì thế Phạm Lịch lớn nhất, ngủ bên ngoài, Phạm Hề ngủ ở giữa, Phạm Dược ngủ bên trong. Hai ca ca chiếu cố đệ đệ chính giữa.

Phạm Hề tuy rằng không sợ người lạ, ai đùa cũng đều cười, nhưng tới thời điểm đi ngủ buổi tối rồi, nó chỉ nhận thức ta cùng Phạm Lịch và Phạm Dược ba người. Để cho nó cùng các ca ca đi ngủ, nó sẽ không náo loạn.

Cố ý làm một giường gỗ khổng lồ, bên ngoài có rào chắn ngăn cản không cho tụi nhỏ rớt xuống giường, ta còn may thêm tấm mền rộng thùng thình, không cần lo lắng chúng nó sẽ đá chăn. Bà vú chỉ cần nửa đêm thay đổi tã cho Phạm Hề một lần. Phạm Lịch và Phạm Dược đều đã không còn đái dầm. Đợi đến lúc mười tuổi mới lại phân phòng cho chúng nó ở.

Ngày chọn đồ vật đoán tương lai, Phạm Hề gây náo loạn chọc cười mọi người. Lão gia ôm nó đặt vào chính giữa đống đồ vật, nó lại lắc lư lắc lư đứng lên, tập tễnh đi thẳng trở về bên người lão gia, ôm lấy chân của ông, sau đó chốn vào phía sau. Miệng ngậm ngón tay, từ phía sau lão gia nhô đầu ra, mở to cặp mắt tròn to đánh giá các tân khách đến xem lễ.

Các tân khách cười vang cả lên, lão gia cũng dở khóc dở cười đem nó ôm thả trở lại đống đồ. Cuối cùng nó cầm một bức hoạ cuộn tròn, chắc do thường xuyên thấy ta họa tranh. Bất quá toàn bộ cả quá trình, lão gia cơ hồ đều phải ôm nó, ngay cả Phạm Lịch lúc trước cũng không được hưởng đãi ngộ này.

Chuyện bên ngoài đại sảnh rất nhanh truyền vào nội sảnh. Các thái thái cũng cười lên. Phạm Hề xem như nổi danh.

Qua mấy tháng, Nghiêm thị rốt cục sanh ra một bé trai. Ta và Phạm Tằng cũng nhẹ nhàng thở ra.

Phía trước Nghiêm thị vẫn lấy lý do cần tĩnh dưỡng, bị đại ca nhốt tại trong phòng, không cho nàng xuất môn. Chúng ta cũng không biết tình hình của nàng như thế nào. Mà trong phủ không khí rất quỷ dị. Đại ca mặc dù thái độ ở mặt ngoài đối đãi ôn hoà với Phạm Tằng, nhưng trên thực tế càng phát ra xa cách.

Thẳng đến khi đứa nhỏ này xuất thế, con đích tôn cũng có con trai trưởng, mới rốt cục thoát khỏi không khí quái dị đó. Lão gia đặt tên là Phạm Trác.

Bất quá đứa nhỏ vừa xuất thế đã được thái thái ôm đi nuôi dưỡng. Nói là vì Nghiêm thị thân thể không tốt, nàng cần hảo hảo tĩnh dưỡng, bảo trọng thân thể. Nhưng thật ra lại có hai đứa con gái đang cần nàng hảo hảo giáo dưỡng.

Đại ca Phạm Tằng trái lại rất cao hứng. Đứa con dưỡng ở bên thái thái chính là sự bảo đảm sủng ái cùng quyền kế thừa. Nhưng không biết trong lòng Nghiêm thị nghĩ như thế nào. Nữ nhân ngốc này, vì chính thời gian cô ta mang thai hành xử hết sức ngông nghênh mà phải trả giá đắt. Vốn ở nội viện, thái thái là nhân vật nói một, không ai dám bảo hai. Lúc trước vì nàng mang thai mà thái thái ẩn nhẫn không bộc phát, lúc này đứa nhỏ đã sinh ra, còn có thể có ngày lành của nàng sao?

“Phụ thân muốn cho ta vào quan trường. Ta tuổi cũng không nhỏ, cũng muốn làm ra điểm gì đó. Có hai vị trí chọn lựa. Một là chức quan ngũ phẩm tại triều đình, tuy rằng không phải chức vị trọng yếu gì, nhưng có thể tích lũy kinh nghiệm, cũng sẽ không dễ gây sai lầm, tương lai có thể chậm rãi lên chức. Chức thứ hai là làm Huyện lệnh thất phẩm ở bên ngoài, sẽ không được trú ngụ tại địa phương tốt lành gì, phải khổ cực một ít, mệt nhọc một ít, nhưng có thể tỏ rõ năng lực mình. Ta nghĩ muốn nghe ý kiến của Nam nhi một chút.”

Tuy kinh ngạc Phạm Tằng sẽ cùng ta thương lượng chuyện như vậy, bất quá đã sinh đại sự, ta xác thực phải giúp hắn đưa ra chủ ý. Suy nghĩ một lát, ta mở miệng nói: “Nhị gia tính tình chính trực, lại nguyện ý cam chịu khổ cực, ra ngoài tự do tốt hơn. Dù sao Nhị gia tuổi trẻ, lúc này ở lại kinh thành ngâm tài năng không khỏi đáng tiếc, không bằng đi ra ngoài lịch lãm, kiến thức tình đời, cũng tăng trưởng chút cách làm việc cùng thủ đoạn.”

Phạm Tằng lập tức cao hứng ôm lấy ta, “Ta đã biết Nam nhi nhất định sẽ có ý kiến giống ta. Ta đích xác muốn đi ra bên ngoài, hảo hảo làm chút việc bằng chính năng lực mình. Bất quá cuộc sống bên ngoài nhất định sẽ kham khổ rất nhiều so với trong nhà, Nam nhi…”

Ta lôi kéo hắn ngồi xuống, “Thiếp tự nhiên phải cùng tướng công đi chung. Thiếp không sợ vất vả, Nhị gia có thể ăn được khổ, thiếp cũng có thể”. Ta đương nhiên muốn đi, không chỉ bởi vì đi ra ngoài có thể tự do sống, có thể kiến thức phong cảnh các nơi, càng bởi vì ta không hy vọng các con luôn luôn tại kinh thành phồn hoa lớn lên. Ta hy vọng chúng nó có thể mở rộng nhãn giới, qua được ngày lành nhưng cũng biết ngày khổ là thế nào.

Hắn nắm chặt tay ta, “Nam nhi…”, rồi lại chưa nói gì. Một lát sau hắn mới mở miệng nói, “Các con…”

“Tự nhiên cũng phải cùng đi. Chúng ta là người một nhà luôn cùng ở một chỗ”,

“Nhưng bọn nó tuổi còn nhỏ, lại phải đọc sách.”

“Còn chuyện gì có thể so sánh bằng việc được ở bên cạnh phụ thân? Lời nói và việc làm mẫu mực càng có thể giáo dạy chúng nó đạo lý làm việc và làm người. Mặt khác thái thái tuổi đã lớn còn phải lo chiếu cố Trác nhi, chỉ sợ không đủ sức để ý chúng nó. Lão gia và đại gia công sự bận rộn, nếu không ai dạy dỗ, các con học thói xấu làm sao bây giờ? Sách ở đâu cũng đều có thể đọc được. Chúng nó hiện tại danh mục học còn đơn giản, tìm tiên sinh cũng không khó.”

Hắn bị ta thuyết phục xong, gật đầu tỏ vẻ đồng ý, “Phong Lan và Lan Chi phải chăm sóc con gái, Tôn di nương thân thể không tốt, các nàng liền lưu lại đi.”

Ta suy nghĩ, nói “Chúng ta đi trước, đợi sau khi đã yên ổn mọi thứ, nếu điều kiện tốt sẽ phái người đi tiếp các nàng đến, nếu thật sự quá kham khổ thì thôi. Chàng nghĩ như thế nào?”

Phạm Tằng nở nụ cười, “Mẫu thân nói với ta, nàng bao che khuyết điểm, đem mọi người trong viện bảo hộ rất tốt. Có phải hay không sợ chúng ta đi rồi có người khi dễ các nàng? Nàng yên tâm đi, hiện giờ đại tẩu có con trai, sẽ không làm gì đâu.”

“Đó là thái thái chê cười thiếp thôi, chàng sao lại xem như thật chứ.”, ta xoa bóp lổ tai hắn.

Hắn ghé lại gần hôn ta, “Nàng là người thế nào, không ai so với ta biết rõ ràng hơn. Không cần thái thái nói, ta cũng biết. Kỳ thật Phong Lan, Lan Chi các nàng vốn có tài giỏi giang, mang theo cũng không trở ngại gì, còn có thể giúp đỡ nàng. Nàng là sợ Tôn di nương thân thể không tốt, lại sợ lưu lại nàng một mình, nàng sẽ đa tâm, mới đem các nàng đều lưu lại. Có phải thế không?”

Kỳ thật theo ý nghĩ của ta, Tôn di nương thân thể không tốt, lúc nào cũng uống thuốc, còn phải thường dùng thuốc bổ bồi dưỡng, khẳng định sống không được cuộc sống kham khổ. Hơn nữa Phạm Tằng đã cơ bản không đi đến phòng Tôn di nương, nàng cũng không tất yếu cần đi theo, còn không bằng ở lại trong phủ sống những ngày thoải mái, hảo hảo bảo dưỡng thân thể. Nàng dù sao thân phận vốn khác biệt với Phong Lan và Lan Chi, mặc dù là di nương nhưng trong phủ sẽ không dám khi dễ nàng.

Chính là chỉ lưu lại một mình nàng, lão gia thái thái sẽ nghĩ như thế nào? Phạm Tằng sẽ nghĩ như thế nào? Trong phủ cao thấp sẽ nghĩ như thế nào? Dù sao Phong Lan cùng Lan Chi đều là người một nhà của ta. Vì vậy, ta lúc này mới đem các nàng lưu lại hết, tương lai tái đón đi hết, đỡ phải nhiều chuyện.

Ta có chút kinh ngạc nhìn hắn.

Hắn nở nụ cười ôm ta, “Nam nhi, ta hiểu được nàng, liền như nàng hiểu được ta. Nàng luôn đem mọi chuyện đều nghĩ giúp ta, làm cho ta không có buồn phiền ở trong nhà.”

Sự tình rất nhanh liền được định đoạt. Phạm Tằng đi ra bên ngoài xử lý gia sự cùng một ít chuyện linh tinh, ta ở trong phủ dặn dò cho Lan Chi các nàng, “Các em ở trong phủ hãy sống yên ổn, cũng làm một ít chuẩn bị. Chờ chúng ta bên kia dàn xếp xong xuôi, sẽ phái người tới đón các em.”

Phong Lan nói: “Nếu là nơi kham khổ, kia đi tất nhiên sẽ vất vả. Chúng em như thế nào để cho tiểu thư đi trước chuẩn bị cho chúng em, vẫn là cùng nhau đi chung đi, có thể giúp đỡ tiểu thư.”

“Nguyên bản không cần phiền toái như thế. Bất quá Tôn di nương thân thể không tốt, đích xác chịu không nổi vất vả. Nhưng nếu để một mình nàng lưu lại, sẽ làm cho người ta đa tâm ta nặng bên này nhẹ bên kia. Cho nên đều lưu lại các em, tương lai mới đón đi. Hơn nữa, các em phải chiếu cố Tư Du và Tư Cẩn, lưu lại tốt hơn.”

Các nàng nhìn nhau rồi gật đầu.

Tôn di nương biết chuyện, đến trước mặt ta khóc lóc, muốn cùng đi theo.

“Chờ chúng ta ở nơi đó dàn xếp ổn thỏa mọi thứ, tự nhiên sẽ phái người tới đón mọi người, cũng không mất bao nhiêu ngày.”

“Lời tuy nói như thế, nhưng ai biết phải đợi bao lâu? Nhị nãi nãi phải chiếu khán ba đứa con, khó tránh khỏi chiếu cố không tốt Nhị gia, thiếp thân đi theo vẫn tốt hơn.”

“Lần này xuất môn là công sự, nhất định phải tới đó đúng thời gian nhậm chức, trên đường không thể có gì trì hoãn…”

“Thiếp thân biết nhị nãi nãi trong lòng vẫn trách cứ ta lần trước để nhỡ chuyện của Nhị gia, nhưng thiếp thân khi đó cũng không biết bản thân mang thai bla bla…”

“Thân thể của em đích xác không thích hợp đi đường xa xôi xóc nảy, chịu mệt nhọc…”

Nàng nhìn ta, buồn bả nói: “Đều nói nhị nãi nãi ung dung rộng lượng, dung đắc người dưới. Nhưng lần này từ bên ngoài trở về, Nhị gia chỉ nghỉ ngơi tại một mình phòng của Nhị nãi nãi, thiếp thân cùng Lan Chi, Phong Lan đều như vật bài trí. Lúc này nhị nãi nãi cũng là một người đi theo Nhị gia, đều đem chúng ta bỏ lại, không biết người khác sẽ nói ra sao…”

Ta buồn cười nhìn nàng. Lời này muốn ta nói như thế nào?  Nói Phạm Tằng đã chán ghét ngươi, không muốn đi đến phòng ngươi?

Mấy năm nay, bởi vì thân phận thân thích của nàng, còn có tình cảm giữa nàng và Phạm Tằng, ta chưa bao giờ bắt nàng lập quy củ. Nàng trên cơ bản cũng không xuất hiện trước mặt ta. Tổng cộng hai bên không trò chuyện được mấy câu với nhau, nhưng tình cảm của Phạm Tằng lại làm cho nàng thủy chung tràn ngập địch ý với ta. Nói thật ra, nàng vẫn chỉ là một người thiếp, thốt ra những lời này đã là quá phận. Ta nếu không phải là nam nhân, chỉ sợ sẽ dung không được nàng. Đối với nữ tử trong lòng chỉ biết có tình yêu, ta xem như vẫn bao dung nàng, cho nên lúc này chỉ cảm thấy được buồn cười đáng tiếc thôi.

Dù sao, ta đã có ba đứa con trai, Phạm Tằng có ba thiếp, hai thứ nữ, ta còn sợ người khác nói xấu gì sao? Uy hiếp của nàng quả nhiên không có một chút hiệu lực.

“Tuyết Nhu !!!”, Phạm Tằng nổi giận đùng đùng tiến vào, hẳn là đã nghe được lời nói mới rồi, “Ngươi luôn cùng Nhị nãi nãi nói chuyện như thế sao?”

Ta cũng không muốn nhìn bọn họ ở chỗ ta cãi nhau, nên đứng dậy nói: “Mọi người ở trong này nói chuyện đi, thiếp đi cấp thái thái thỉnh an.”

Phạm Tằng đi tới, lôi kéo tay của ta, “Nam nhi, nàng trước chớ đi”, lại quay đầu nói với Tôn di nương, “Lúc trước Nam nhi không cần ngươi theo quy củ, nuông chiều ngươi, ngươi càng tỏ ra không biết đúng mực. Ta xem về sau nên lập quy củ thì tốt hơn. Thời điểm nên hành lễ thì hành lễ, không nên nói sẽ không cần nói.”

“Biểu ca?”, Tôn di nương không thể tin nhìn Phạm Tằng, nước mắt rớt xuống lã chã. Nhìn xem cảnh đó, đầu của ta đều nở ra.

Phạm Tằng cũng không an ủi nàng, “Thân thể của ngươi đích xác không thể đi xa, vì không cho ngươi đa tâm, Nam nhi còn đem Phong Lan các nàng lưu lại cùng chờ với ngươi. Ngươi vì sao còn muốn cố tình gây sự?”

Ta thở dài, nếu đã đi không được, đàng hoàng ngồi xuống xem diễn đi.

“Cái gì cố tình gây sự? Nàng có thể đi xa sao? Còn mang theo ba đứa con? Nàng như thế nào không ở lại chờ chàng đến tiếp chúng ta cùng đi?”

Phạm Tằng thất vọng nhìn nàng, “Ta xác thực cần Nam nhi đi giúp ta để ý bên trong quan phủ, chiếu cố cuộc sống hằng ngày của ta. Ngươi chẳng lẽ hy vọng ta độc thân nhận nhiệm sở, nhưng lại tuyệt không suy nghĩ cho ta?”

“Vậy chàng có suy nghĩ cho ta sao? Trở về mấy tháng rồi, chàng nói chuyện với ta được mấy câu? Ở trong phòng ta không được bao lâu đã lập tức đi. Cũng không phải chuyện chính sự gì. Không nói muốn xem chuyện học hành của đứa con này, thì nói muốn dẫn đứa con kia đi chơi. Kỳ thật còn không phải ở ngay trong phòng nàng ta sao?”

“Thế ở với ngươi là chuyện chính sự?”, Phạm Tằng cơ hồ thẹn quá thành giận.

“Lúc trước nàng sắp sinh đứa nhỏ, chàng còn không phải cả ngày đều nhất nhất theo giúp ta. Khi đó chàng không nói phải ở cùng nàng. Như thế nào khi ta trở thành nữ nhân của chàng, ngược lại không bằng lúc trước? Biểu ca, ngươi sao lại thay đổi như thế chứ ? Tình yêu của chúng ta, ngươi đã quên hết rồi sao?”

Phạm Tằng ngược lại tĩnh lặng xuống, quay đầu đến ôn nhu nhìn ta, “Ngươi nhắc tới lúc trước, ta mới nhớ lại ta nguyên lai để Nam nhi ủy khuất nhiều như vậy. Ở lúc nàng sắp phải sinh đứa nhỏ, ta còn cả ngày cùng với ngươi, sợ ngươi bị ủy khuất, nghĩ phải nạp ngươi vào cửa. Nàng mọi chuyện đều suy nghĩ cho ta, mà ngươi, thực làm cho ta thất vọng. Vài năm nay, ăn, mặc, ở, đi lại, nàng có từng bạc đãi qua ngươi ư? Mặc dù có thời điểm ta không ở nhà, nàng đã từng đánh phạt qua ngươi ư? Ngươi sao không nghĩ đến tình cảnh của những thiếp thất ở đại phòng như thế nào? Ngươi như thế nào không nhớ kỹ ưu đãi của nàng, không có một chút tâm cảm ơn?”

Tôn di nương trầm mặc một lát, cười lạnh nói: “Nàng đoạt chàng đi rồi, chàng còn muốn ta cảm ơn nàng?”

Ta bất động như núi, thủy chung nhíu mày lại nghe bọn họ nói chuyện. Chính là nghe bọn họ càng nói càng không giống nói, liền đứng lên bảo Phạm Tằng: “Vài ngày nữa sẽ đi rồi, ta đến chỗ thái thái xem bà còn có dặn dò gì không.”

Hắn vươn tay đến cầm tay ta, áy náy nhìn ta. Ta vỗ vỗ tay hắn, tựu đi ra khỏi cửa.

Ôm Phạm Hề, ta mang theo một chuỗi mỹ nhân của ta đến chỗ thái thái, bồi nàng tán dóc.

“Không phải đang thu thập hành lý sao? Như thế nào lúc này còn lại đây?”, chờ đến khi trong phòng chỉ có hai chúng ta, thái thái hỏi ta.

“Con dâu không phải luyến tiếc thái thái sao? Cho nên đến trò chuyện cùng thái thái.”

Bà cười nói: “Ngươi này con khỉ chỉ biết nói dễ nghe, có phải hay không lại có người đến nháo sự?”

“Cũng không có gì. Tôn di nương muốn đi theo, Nhị gia lo lắng thân thể của nàng chịu không nổi, đang ở đó khuyên nhủ.”

“Con a, cũng quá dung túng nàng. Tuy rằng là thân thích, nhưng hiện tại dù sao cũng là thân phận thiếp thất, không thể để cho nàng quên bổn phận.”

“Tôn di nương thân thể không tốt, ngày thường dễ dãi với nàng một ít là nên làm.”

“Hài tử tốt, làm khó con rồi. Bất quá chuyện tình lần này không thể buông lơi, chuyện triều đình không phải đùa giỡn, kéo dài không được.”

“Con dâu hiểu được.”

“Nàng là thân thích bên kia của lão gia, cho nên ta cũng không hảo lướt qua con mà trực tiếp quản giáo nàng. Bất quá vô luận thế nào, quy củ vẫn là quy củ, ta nghĩ lão gia sẽ không nói gì đâu.”

Ta gật đầu.

Bình luận về bài viết này

Trang web này sử dụng Akismet để lọc thư rác. Tìm hiểu cách xử lý bình luận của bạn.