Vinh hoa phú quý – Chương 4

Chương 4:

Dịch thuật: Tử Liên

Edit: Bồng Bồng

Như thường lệ cùng mẫu thân đi chùa miếu thắp hương, sau đó ở trong tịnh am dùng cơm chay. Mùi vị vẫn như vậy, ta mỗi lần đều kiên nhẫn đến thắp hương, trừ bỏ nguyên nhân có thể ra ngoài hít thở không khí trong lành, còn bởi vì đồ ăn chay nơi này thật sự làm rất ngon.

Tới nơi này đã mười năm, ngoài việc học được chút bản lĩnh tiểu thư khuê tú ra, còn có một thu hoạch nữa là dưỡng sinh. Tại thời đại gia tộc cho con cháu kế thừa làm quan đây, thật sự là đem một chữ “Dưỡng” phát huy tới cực hạn. Từ đồ ăn, trà bánh, thuốc bổ, đến quy luật làm việc và nghỉ ngơi, không thứ gì là không hoàn mỹ.

Đều nói tuổi thọ trung bình của người cổ đại không cao, nếu như cuộc sống của họ đều đạt đến loại trình độ này, kia tuyệt đối so với người hiện đại còn sống lâu hơn. Dưới loại bảo dưỡng này, con người sẽ có vẻ trẻ trung hơn rất nhiều so với tuổi thật của họ. Ví như mẫu thân, cũng đã làm bà của người ta rồi mà nhìn không hề thấy già đi chút nào.

Đương nhiên, trừ bỏ loại người hay tự chuốc khổ vào thân, làm cho bản thân không thể sống thoải mái. Tâm tình không tốt, dù bảo dưỡng như thế nào cũng vô dụng.

Khẩu vị của ta trong hoàn cảnh này đã xảy ra biến hóa. Ta nguyên bản thích ăn cay, mặn, nóng, những thức ăn có tính kích thích vị giác mạnh, hiện tại ta chỉ thích ăn nhẹ, ngon miệng, ôn nhuận. Chẳng hạn như đồ ăn trong nhà, còn có đồ ăn chay nơi này.

“Con không phải đã sai Phong Lan đem cách nấu ăn ở đây học kỹ sao? Như thế nào vẫn còn bộ dáng mèo nhỏ ham ăn thế.”, mẫu thân mỉm cười nhìn ta.

“Đương nhiên là mùi vị nguyên gốc vẫn là ngon nhất, nương cũng ăn nhiều một chút”, ta tuy rằng đã ăn không ít, nhưng quy củ một chút cũng không sai sót, nhai nhẹ, kỹ, nuốt chậm, nuốt hết mới mở miệng nói chuyện.

“Nương ăn không vô. May mắn tiểu khuê nữ của ta được sinh ra từ trong bụng ta, sức ăn con khỏe như thế nếu đặt ở nhà bá tánh bình dân còn không ăn đến nghèo luôn”, nương giễu cợt ta nói.

Ta chấp nhận gật gật đầu, may mắn thân xác ta nương nhờ người xuất thân không tồi này, nếu không thật đúng là nuôi không nổi ta, hoặc là phải ăn cám nuốt vỏ cây, còn không biết sẽ ăn bao nhiêu đau khổ mới có thể lớn được.

Nương thấy ta gật đầu, cười đến thấy răng không thấy mắt.

Chiều cao của ta theo ta ước chừng cũng gần một thước bảy rồi, đối với chiều cao này ta thực vừa lòng. Tuy rằng nhỏ nhắn thì sẽ có dáng vẻ nhu nhược đáng yêu hơn, nhưng với nội tâm là nam nhân, cho nên ta vẫn là thích cao một chút. Hơn nữa ta lấy ánh mắt một người nam nhân đến xem, con gái với chiều cao này mặc quần áo mới là dáng đẹp nhất, cũng càng dễ dàng có vẻ uy nghiêm ung dung, có khí độ.

Lấy ánh mắt nam nhân hiện đại đến xem, ta đây là dáng người ‘ma quỷ’, nhất là đôi chân rất đẹp. Lấy ánh mắt của cổ nhân xem, ta có dáng người đầy đặn, thích hợp sinh đẻ. Hơn nữa với gương mặt đoan trang, nghe nói là tướng vượng phu vượng tử, quả thực là sự tuyển chọn tốt nhất làm vợ.

Làm cho ta vô cùng nhụt chí chính là: đây là cơ thể của ta, về sau chỉ có thể chờ bị ‘ăn’.

Ăn cơm xong, trong phòng chỉ có hai mẹ con chúng ta, ngoài cửa có người canh gác, mẫu thân liền yên tâm cùng ta nói một ít chuyện riêng, “Tổ phụ và phụ thân con vốn là kỳ vọng con tiến cung, bọn họ cho rằng lấy ý chí khí độ của con, còn có sự thông minh tài trí thực thích hợp sống tại địa phương ăn thịt người kia, sẽ không gây họa đến nhà, còn có thể làm cho gia tộc và hoàng thượng thân thiết hơn. Nhưng do triều đình hiện nay bất ổn, cho nên bọn họ mới không thể không chọn kết thân với Phạm gia. Tình cảnh Phạm gia cùng nhà chúng ta giống nhau, hiện giờ cũng là nhất quang vinh sẽ quang vinh, nhất tổn hại sẽ tổn hại.”

“Hôn sự tự nhiên là nghe tổ phụ và phụ thân an bài. Vô luận an bài như thế nào, nữ nhi đều vâng theo”, ta thản nhiên nói.

Nương gật đầu, “Kỳ thật nương từ đáy lòng không muốn con tiến cung, càng hy vọng con gả vào một nhà môn đăng hộ đối. Chúng ta hai mẹ con cũng có thể thường xuyên gặp mặt. Chỉ là người kia tuy rằng là con trai của vợ cả, nhưng bên trên lại còn có một ca ca ruột thịt. Con vào cửa bên trên không chỉ có cha mẹ chồng, còn có trưởng tẩu. Việc quản lý gia tộc…”

Ta khẽ cười nói: “Đến lúc đó tự nhiên toàn bộ do trưởng bối an bài, con tuổi trẻ tài mọn, không dám cùng trưởng tẩu tranh chấp.”

Nương lại cười nói: “Đúng là như thế. Mới đến nhà người ta, vừa động không bằng nhất tĩnh, không tranh chính là tranh.”

“Nương, vậy huynh đệ Phạm gia kia tài năng thế nào?”, ta mở miệng hỏi.

Nương nhăn mi đáp, “Đây là nguyên nhân mẫu thân bất mãn cọc hôn sự này. Con trai trưởng nhà này đã vào triều làm quan, con trai thứ lại chỉ ham thơ văn, tuy có tài danh, lại giống như… không hiểu đại sự. Hắn thích giao du cùng một ít văn nhân giang hồ, tựa hồ không ham thích con đường làm quan.”

Nếu không phải một tên ăn chơi trác táng, thì chính là văn nhân hủ lậu vô dụng, hoặc là kiêm cả hai loại.

Nói cách khác, theo bề ngoài nhận xét, con trưởng của Phạm gia chính là người thừa kế, mà con thứ cũng chỉ là một người bình thường trong thị tộc. Xem ra trong triều đình thật sự đã xảy ra chuyện. Tuy rằng nương và ta đều không thể biết là chuyện gì, nhưng khiến cho người trong tộc thà rằng đem ta, một người được tỉ mỉ bồi dưỡng đem ra gả cho một tên thứ tử vô dụng kết hôn. Bọn họ hẳn là nóng lòng cùng Phạm gia liên minh.

Ta gật đầu, ý bảo bản thân hiểu được.

“Cũng không phải là kẻ vô dụng, chỉ là con cần chậm rãi dạy dỗ, làm cho hắn có chí tiến thủ. Phải cẩn thận, không thể làm cho hắn bởi vậy mà đối với con sinh ra lòng chán ghét…”

“Chuyện này con hiểu được. Hắn cũng chỉ mới mười tám tuổi, tương lai như thế nào, còn khó nói trước”, một tên thanh niên còn chưa định hình, đích xác có thể chậm rãi dạy dỗ.

Hiện tại nói chuyện chức tước tiền đồ còn quá sớm, có một ít người rất sớm có thể gánh vác trách nhiệm, số còn lại phải đợi tới sau ba mươi tuổi mới có thể chân chính trưởng thành. Cho nên thật sự không cần phải gấp gáp.

Phỏng chừng tiểu tử này hiện tại trong lòng đều là phong hoa tuyết nguyệt đây (là trong đầu toàn mơ mộng yêu đương ý). Chờ hắn đem chuyện cần trải qua đều đã trải qua, lại chịu thêm vài lần suy sụp, hiểu được nhân tình ấm lạnh, khi đó mới có thể nghe lọt tai lời người khác khuyên bảo.

Cho nên ta sẽ yên lặng nhìn hắn, nhìn tính cách và phẩm hạnh hắn như thế nào. Nếu là loại hồ đồ, hoặc căn bản là tâm tư u tối thì không có triển vọng, còn không bằng ở nhà cả đời quần áo lụa là, đỡ phải ở trong quan trường gây họa, liên lụy người nhà. Nếu còn có thể dạy dỗ, luôn luôn có thể mượn lực tiến tới. Vô luận như thế nào, lấy gia thế hai nhà chúng ta, cuộc sống cả đời không cần lo nghĩ.

Bất quá ở đây, các con cháu thế gia thật sự làm quan từ rất sớm, các ca ca của ta cũng đều khoảng hai mươi tuổi đã bắt đầu nhận chức quan nhỏ.

Mẫu thân lại cười nói: “Trong lòng con hiểu được là tốt. Đứa con thứ hai đó của Phạm gia, ta thật ra đã gặp qua. Tướng mạo xếp vào hàng bậc nhất, nhìn khí độ cũng không tệ, chỉ là không biết như thế nào lại không cầu danh vọng. Có lẽ do vẫn còn trẻ đi. Nhưng chỉ xét theo tướng mạo mà xem, rất xứng với tiểu khuê nữ của nương.”

Ta mỉm cười, uống ngụm trà, không có trả lời.

“Về đồ cưới của con, trừ bỏ những thứ đã được công bố ra, nương còn chuẩn bị cho con một thôn trang, có ruộng vườn có thể thu hoạch. Có một cái sân nhỏ, thời điểm rãnh rỗi có thể đi đến giải sầu. Ngoài Điền quản sự còn có ba mươi hai tôi tớ chăm sóc thôn trang. Khế thân của bọn họ nương cũng đều cho con. Về sau nếu có việc khó khăn gì cần giải quyết, hoặc là muốn thu xếp xử trí người nào, thì cứ để bọn họ đi làm. Coi như là cho con thêm một khoản thu. Hai ngày này con nhìn xem trước sổ sách nơi đó, chuẩn bị về sau.”

“Vẫn là nương thương con”, vị Điền quản sự này là người ở nhà cũ của mẹ, làm việc luôn luôn thoả đáng, hơn nữa không thích khoa trương, cũng rất thân thiết với ta.

Nương thở dài: “Chỉ chớp mắt con liền trưởng thành. Con trước đây luôn một bộ dạng bà cụ non không biết đã chọc bao nhiêu người yêu thích. Khi đó tổ mẫu con cùng ta hận không thể lúc nào cũng ôm con. Con lại thích tự mình làm mọi việc, một tiểu cô nương không thích để cho người ta bảo bọc. Hiện tại con sắp xuất giá, nương thật không nỡ.”

Ta ngồi vào bên người nàng, dựa vào vai nàng “Nương, con sẽ sống rất tốt”, mặc kệ Phạm gia là gia tộc thế nào, mặc kệ Phạm Tằng là người thế nào, ta đều sẽ sống rất tốt.

Tựa như khi ta hạ quyết tâm nương nhờ trên thân xác bé gái ba tuổi này. Cho dù là làm nữ nhân, ta cũng muốn sống sót. Nếu dấn thân vào ở gia tộc phú quý, liền hưởng thụ sự nhàn nhã phú quý. Hòa nhập vào nơi này, tựa như ta vốn chính là một thành viên trong bọn họ vậy.

Bình luận về bài viết này

Trang web này sử dụng Akismet để lọc thư rác. Tìm hiểu cách xử lý bình luận của bạn.